Chương trước
Chương sau
Trương Doãn Kiệt rất kinh ngạc nhưng trong lòng lại có chút mừng rỡ hỏi: “Em có hứng thú với quân đội?”
“Đúng vậy, em vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú, tính kỷ luật và nhiệt huyết luôn khiến em hướng tới.” Kỳ thực ngay từ khi bắt đầu cô cũng đã hơi hướng tới rồi. Mỗi khi nhìn thấy quân nhân đều không nhịn được mà sùng kính, sau đó đi theo phía sau thượng tá Lanny lại càng yêu cuộc sống quân nhân.
Lúc nghe thượng tá Lanny nói về quân đội trên mặt không tự chủ toát ra vẻ kiêu ngạo và sự nhớ nhung với quân đội, cũng khiến cô rất có thiện cảm với quân đội.
“Bình thường con gái không có hứng thú với phương diện này, phải biết rằng quân nhân mặc dù biểu hiện ra thoạt nhìn không tệ nhưng cuộc sống ở trong quân đội lại rất khổ.”
“Yên tâm đi, em cũng không phải là một người sợ chịu khổ.” Dương Hiểu Đồng cười cười, mỗi ngày ở trong Thiên Hàng Bảo Điển học thứ này học thứ kia cô đều không hề sợ khổ.
Bình thường có thể kiên trì đi tiếp, chẳng lẽ lấy thể chất bây giờ còn làm không được sao? Dương Hiểu Đồng cô tuyệt đối không chịu thua.
Thấy Dương Hiểu Đồng kiên định như thế, Trương Doãn Kiệt rất hài lòng. “Vừa lúc, qua mấy ngày nữa anh cũng phải về quân đội, lần này thời gian rời quân đội có chút dài, thủ trưởng đã bắt đầu gọi anh về.”
Bởi vì Dương Hiểu Đồng, mấy ngày nay anh vẫn ở Thụy Thành. Việc ở Thụy Thành đã sớm xử lý xong, ở lại đây chẳng qua vì chờ Hiểu Đồng trở về. Anh cũng biết mình cố chấp ở lại là vì cái gì, cho nên vẫn kéo đến bây giờ cũng chưa trở lại.
May mắn người trong gia tộc vẫn ủng hộ anh, cũng không có thúc giục anh, nhưng anh biết cuối cùng mình vẫn phải về.
“Vậy sao? Vậy nói không chừng chúng ta còn có thể gặp nhau trong quân đội phải không, ha ha.”
“Nhất định sẽ nhìn thấy.” Trong mắt Trương Doãn Kiệt đều nghiêm túc, bất luận em ở đâu anh cũng sẽ tìm được em.
“Ừm.”
Hai người trò chuyện với nhau rất vui, Dương Hiểu Đồng phát giác khi ở cùng một chỗ với Trương Doãn Kiệt luôn luôn rất thoải mái, dường như trên người anh ấy có một loại ma lực khiến người ta thả lỏng quên âu lo, ở cùng một chỗ với anh ấy cũng là một loại hưởng thụ.
Mới đó mà đã đến buổi tối, lúc hai người đang thương lượng đi ăn cơm ở chỗ nào, di động Dương Hiểu Đồng rung lên.
Nhưng khi Dương Hiểu Đồng nhìn thấy tên trên di động, sắc mặt không khỏi cứng đờ, lấy di động ra nửa ngày vẫn chưa nghe điện thoại.
Trương Doãn Kiệt ở bên cạnh nhìn biểu tình Dương Hiểu Đồng, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Mặc dù ngoài miệng hỏi câu nghi vấn nhưng trong lòng Trương Doãn Kiệt cũng đoán ra đại khái, dù sao người có thể làm Hiểu Đồng thất thần rất ít.
“Là Tuấn Trạch gọi tới.” Trên mặt Dương Hiểu Đồng không nhìn ra biểu tình gì.
Trong lúc nhất thời Trương Doãn Kiệt cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nói: “Mau tiếp đi, cậu ấy tìm em nhất định có việc.”
Dương Hiểu Đồng nhìn Trương Doãn Kiệt gật đầu mới bắt điện thoại trả lời: “Alo!” Giọng nói mang theo chút là lạ, từ lần đó sau yến hội cô chưa từng gặp lại hắn, trừ đoạn thời gian trước Nhã Thiến nói cho cô chút chuyện của hắn, cô cũng không có tin tức gì của hắn.
Đương nhiên chủ yếu do cô không muốn hỏi, ngay cả lúc công bố thân phận, cho dù cô hiểu thái độ Nghiêm gia, lại có thể xem nhẹ Nghiêm Tuấn Trạch, bởi vì cô biết bây giờ trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn buông.
Cho dù biết bọn họ không có khả năng nhưng trong thời gian ngắn khi nhìn thấy hắn vẫn không thể thản nhiên đối mặt được, cô có lòng tin thời gian dài một chút, khi gặp lại hắn cô có thể xem hắn như bạn bè bình thường mà đối đãi, chỉ có điều hiện tại còn chưa tới mức đó.
Nghiêm Tuấn Trạch nghe thấy giọng nói xa lạ trong điện thoại của Dương Hiểu Đồng, trong lòng cay đắng chậm rãi lan tràn, nhưng tất cả đều do hắn tạo thành, tự làm bậy không thể sống, hắn chỉ đang nhận báo ứng mà thôi.
“Hiểu Đồng, bây giờ em đang ở thành phố S sao?” Nhịn xuống đau đớn dưới đáy lòng, cố gắng tươi cười hỏi.
Đây cũng là Nghiêm Nguyên Vanh nói cho hắn biết. Mặc dù hắn có chút bất mãn với việc bọn họ điều tra hành tung Hiểu Đồng nhưng nghĩ chính mình cuối cùng vẫn muốn tới nên không nói nhiều nữa. Dù sao nếu hiện tại hắn không đến, mỗi ngày Nghiêm Nguyên Vanh cũng sẽ nói với hắn, cũng không tránh được phiền phức này.
“Ừ, tôi ở đó.” Trong lòng có chút nghi hoặc vì sao Nghiêm Tuấn Trạch lại biết, nhưng cô không hỏi, cô đã không muốn hỏi nhiều nữa.
“Bây giờ anh đã ở thành phố S, có thể gặp mặt một lần không?”
Dương Hiểu Đồng do dự chỉ chốc lát, cũng không nói lời nào, mà bên kia trong lòng Nghiêm Tuấn Trạch càng lo lắng không ngớt, Hiểu Đồng ngay cả việc gặp mặt hắn cũng không muốn sao?
“Được rồi, anh ở đâu, tôi qua.” Cô biết có một số việc cuối cùng vẫn cần phải đối mặt, trốn tránh không phải phong cách của cô, có lẽ hôm nay sau khi nói chuyện xong, chút không nỡ kia cũng có thể hoàn toàn buông xuống.
“Anh ở nhà hàng Ngọc Lam Tây, chờ em đến.”
“Tốt, bây giờ tôi qua đây.”
Nghiêm Tuấn Trạch còn chuẩn bị nói gì đó, lại chỉ nghe được tiếng tu tu ngắt điện thoại, thương cảm trên mặt càng dày thêm mấy phần.
Dương Hiểu Đồng nhìn Trương Doãn Kiệt có chút áy náy nói: “Doãn Kiệt, thật ngại quá, có thể em không ăn cơm tối với anh được rồi, Tuấn Trạch nói có một số việc muốn nói với em.”
Ở một bên nghe anh đã sớm biết Hiểu Đồng muốn đi, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc thất vọng, vẫn mang nụ cười ôn nhu: “Anh không sao, em mau đi đi.”
“Được, nếu không anh cùng đi với em?” Bởi vì cô nghĩ, dù sao sau khi nói xong với Tuấn Trạch thì cô cũng không có việc gì làm, không bằng cùng nhau tới đó.
Trương Doãn Kiệt suy nghĩ một chút rồi vẫn cự tuyệt: “Anh ở đây vẫn tốt hơn, em cứ đi trước, chờ hai người nói chuyện xong, anh lại đi tìm em.”
Thấy vậy, Dương Hiểu Đồng khẽ gật đầu nói: “Vậy đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh.”
“Ừ”
Nhà hàng Ngọc Lam Tây là một nhà hàng Tây nổi tiếng ở thành phố S, tuyệt đối là một địa điểm tốt để tầng lớp thượng lưu gặp mặt, tin chắc bất cứ một nhà hàng cơm Tây nào đều không thể hơn so với nó, nghe nói ông chủ là một người cực kì thích lãng mạn, cho nên nơi này bố trí càng lãng mạn đến cực điểm, rất nhiều người cầu hôn đều chọn ở Ngọc Lam Tây.
Vì vậy, Ngọc Lam Tây rất được ưa thích, Dương Hiểu Đồng cũng chỉ biết tới tên chứ chưa từng đi qua. Ở trong suy nghĩ Dương Hiểu Đồng, tương lai sau khi sự nghiệp ổn định mới được thả lỏng chính mình, cùng người mình yêu cùng nhau vòng quanh thế giới, ăn món ăn ngon khắp thế giới, du lịch những nơi đẹp nhất thế giới.
Kỳ thực đây là hi vọng mỗi người đều muốn làm, sự thích ý và hưởng thụ có ai không muốn? Chỉ có điều vấn đề tiền bạc khiến đại đa số người bị trói chặt. Hiểu Đồng cũng từng như vậy nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không cần lo lắng cái này, tài sản tích lũy của Ám Kim Mai Côi mọi người không thể tưởng tượng được.
Chỉ có điều có chuyện khiến cô cảm thấy châm chọc chính là ngay cả người yêu cô còn chưa tìm được, một người du lịch hình như hơi nhàm chán nhưng cô tin, cô sẽ tìm được.
Sau nửa giờ, Dương Hiểu Đồng tới Ngọc Lam Tây, ở cửa có người mặc trang phục ông già Nô-en chào hỏi cô, hơn nữa lấy từ phía sau lưng trong cái túi to ra một phần quà nhỏ đưa cho cô, khuôn mặt tươi cười nói: “Giáng sinh vui vẻ.”
Nhìn nụ cười đó, Dương Hiểu Đồng cũng cười: “Cảm ơn, giáng sinh vui vẻ.” Phương thức tặng món quà nhỏ khiến tâm trạng khách hàng vui vẻ hơn, không thể không nói, ông chủ ở đây rất thông minh.
Vừa đi vào, Dương Hiểu Đồng đã lập tức cảm nhận được khắp nơi tràn ngập màu sắc giáng sinh, từng cây thông Noel đặt ở phòng ăn, trên mỗi cây đều treo nhưng đồ vật nhỏ cùng với bít tất đáng yêu, bức tường bốn phía viết “Merry christmas!” Cho dù tâm trạng có chút nặng nề, trên mặt của cô cũng không khỏi hiện lên nụ cười.
Nghiêm Tuấn Trạch nhìn nụ cười trên mặt Dương Hiểu Đồng, trong lúc nhất thời nhìn ngây dại, cô vẫn đẹp như vậy, đứng ở đó khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều buồn bã thất sắc, ánh mắt các nam sĩ ở đây đều dừng lại trên người cô, một cô gái xinh đẹp như vậy, bọn họ chưa từng gặp quá.
Ánh mắt ghen tỵ của đám phụ nữ nhao nhao phóng trên người cô, chỉ có điều Dương Hiểu Đồng không hề để ý, người khác nhìn thế nào đối với cô mà nói không có gì khác nhau, hướng phía bên cửa sổ vừa nhìn, đã thấy Nghiêm Tuấn Trạch ngồi bên cửa sổ.
Hắn biết cô có thói quen thích ngồi cạnh cửa sổ, lần này cũng không ngoại lệ.
Nghiêm Tuấn Trạch thân sĩ kéo ghế giúp Dương Hiểu Đồng để cô ngồi xuống sau đó hắn mới ngồi. Hai người tổ hợp tuấn nam mỹ nữ nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm toàn trường, ở đây cả nam lẫn nữ đều muốn đổi thành một người trong đó, mà cô gái phục vụ vốn mang vẻ mặt ái mộ khi nhìn thấy cô gái ngồi đối diện Nghiêm Tuấn Trạch, ánh mắt cũng ảm đạm mấy phần.
“Nước!”
Mấy nhân viên phục vụ nữ đều tranh nhau muốn phục vụ Nghiêm Tuấn Trạch, Dương Hiểu Đồng thấy một màn như vậy khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười, một khoảng thời gian không gặp, hắn vẫn đẹp trai như vậy, chỉ có điều nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời kia đã khó có thể xuất hiện.
Đưa thực đơn cho Hiểu Đồng, hắn nói: “Hiểu Đồng, em muốn ăn gì?”
“Tôi thế nào cũng được, anh chọn đi.” Mục đích lần này cô tới không phải vì ăn cơm.
Nghe cô nói, Nghiêm Tuấn Trạch cũng không nói gì thêm, sau khi chọn cho mình và Dương Hiểu Đồng vài món ăn, hắn hỏi: “Cuộc sống dạo này thế nào?”
“Rất tốt, nhìn bộ dáng của tôi bây giờ thì biết, lần này anh tìm tôi có chuyện gì muốn nói sao?” Cô cũng không muốn ở đây lâu, bởi vì tình huống hiện tại của hai người có chút xấu hổ.
Nghiêm Tuấn Trạch sững sờ một chút, mình bây giờ ngoại trừ có chuyện tìm cô đã không còn lý do nào khác để tìm cô ấy, vẻ cô đơn không khỏi hiện lên trên mặt của hắn.
Nhìn vẻ mặt cô đơn của Nghiêm Tuấn Trạch, trong lòng Dương Hiểu Đồng cũng không dễ chịu, vì sao lúc trước gắn bó bây giờ hai người lại biến thành bộ dáng như vậy, bây giờ cô nhìn thấy hắn cũng không biết nên nói cái gì, không lời nào để nói.
“Kỳ thực anh cũng không có chuyện gì, chỉ là đối với chuyện trước kia muốn nói xin lỗi em, cũng hi vọng sau này em có thể hạnh phúc.” Hắn nhìn Dương Hiểu Đồng, trong mắt đều là vẻ chân thành.
Thấy tình trạng đó, Dương Hiểu Đồng cảm thấy tảng đá trong lòng dường như đã bỏ xuống, cười nói: “Tôi sẽ, anh cũng phải hạnh phúc.”
“Ừ” nhìn em hạnh phúc là hạnh phúc của anh, ở trong lòng Nghiêm Tuấn Trạch nói.
“Ở Diệc gia có vui không? Lúc trước khi biết tin tức anh cũng rất kinh ngạc, thật không nghĩ tới em lại là người của Diệc gia.”
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy ông trời đang muốn trêu người, có điều ở Diệc gia rất tốt, bọn họ đều rất thương tôi, trước đây có chút bài xích đối với bọn họ, chỉ có điều về sau lại không có, có cha mẹ thương yêu cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt.” Nghiêm Tuấn Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Hiểu Đồng, hỏi: “Hiểu Đồng… Sau này chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?” Trong lòng có chút thấp thỏm, nếu sau này trở thành người lạ thì thực sự rất đau khổ.
Dương Hiểu Đồng cảm thấy tảng đá trong lòng đã buông xuống, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều: “Sau này chúng ta vẫn là bạn.” Từ đầu tới cuối cô cũng không có hận Nghiêm Tuấn Trạch, kết cục hiện tại cô cũng không ngờ tới, cô không muốn mình giống như những cô gái khác, sau khi chia tay thì coi nhau như kẻ thù, việc đó không cần thiết, kỳ thực sau khi chia tay làm cho đối phương khổ sở là một việc không đáng chút nào.
Dương Hiểu Đồng cô tương lai nhất định sẽ rất hạnh phúc, mất đi hắn cũng chỉ có thể chứng minh hắn không phải là hạnh phúc của mình.
Sau nhà hàng.
“Này này, mọi người thấy không, người đàn ông kia nhìn thật đẹp trai a, hơn nữa có thể tới chỗ chúng ta ăn cơm nhất định là kẻ có tiền, thật tốt.” Một nữ phục vụ viên hai mắt ái mộ nói.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất đẹp trai, tới đây làm việc lâu như vậy tôi vẫn lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông đẹp trai như vậy, chẳng lẽ đây quà giáng sinh ông trời tặng cho tôi?”
“Hai người hoa si đủ rồi đó, loại đàn ông đó hai người căn bản không xứng đâu, có thấy cô gái ngồi đối diện hắn không? Nhìn rất đẹp? Cho dù là nữ minh tinh xinh đẹp nhất so ra cũng kém cô ấy đó.”
“Chẳng phải chỉ dựa vào tướng mạo thôi sao? Một bình hoa mà thôi!” Nữ phục vụ nói chuyện đầu tiên oán hận nói, trong mắt tràn đầy đố kị đối với Dương Hiểu Đồng, cô ta rất hi vọng cô gái ngồi trước mặt Nghiêm Tuấn Trạch là mình.
“Cô ngay cả bình hoa cũng không làm được, tỉnh lại đi.”
“Vừa rồi lúc tôi đưa thực đơn cho bọn họ, tôi cảm thấy cô gái kia quá lạnh lùng lãnh đạm, cũng không thích soái ca đó, mà soái ca kia vẫn rất ôn nhu, tôi nhìn mà xót xa trong lòng a.”
“Không phải chứ? Cô gái đó lại quá phận như vậy? Đã vậy còn âu yếm đại soái ca của tôi, thực sự quá đáng ghét!”
Lúc này, vừa lúc món ăn của Nghiêm Tuấn Trạch chuẩn bị xong, nữ phục vụ kia giành trước, nói: “Đồ ăn này để tôi đưa đi, xin nhờ xin nhờ.”
Mọi người thấy cô gái xin như thế, cũng cười đáp ứng: “Đi đi, đừng làm ra chuyện gì nhiễu loạn, người xuất hiện ở chỗ này đều không phải nhân vật đơn giản.”
“Yên tâm đi, tôi biết.” Ngượi phụ nữ đó cười nói, cao hứng bưng đồ ăn ra.
Dương Hiểu Đồng và Nghiêm Tuấn Trạch còn đang trò chuyện, nói sau này hai người vẫn là bạn bè, tâm trạng hai người thoải mái hơn không ít, thay đổi tâm trạng nói chuyện xác thực rất thích hợp.
“Tiên sinh, tiểu thư, đây là đồ ăn của hai người.” Cô gái đặt đồ ăn lên bàn rồi sau đó giúp bọn họ rót rượu nho, nhưng lại không cẩn thận đổ rượu nho vào người Dương Hiểu Đồng.
“A, xin lỗi, xin lỗi, tiểu thư, tôi không phải cố ý.” Nữ phục vụ kia vội vàng nói, chỉ là rốt cuộc có phải cố ý không cũng chỉ có tự cô ta biết.
“Hiểu Đồng, em không sao chứ?” Nghiêm Tuấn Trạch lo lắng nói.
Dương Hiểu Đồng nhìn nữ phục vụ không ngừng lau quần áo của mình, chân mày hơi nhíu lại: “Không sao, em đi toilet một chuyến.”
“Ừ”
Nhìn nữ phục vụ vẫn xin lỗi, Dương Hiểu Đồng mở miệng nói: “Quên đi, không có việc gì.” Sau đó xoay người đi toilet, mà trong mắt nữ phục vụ lại hiện lên vẻ giảo hoạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.