Hắn thực sự không nghĩ tới người ba mà trước giờ mình vẫn sùngbái lại là một người như vậy. Đầu tiên, Nghiêm Nguyên Vanh vì lợi ích gia tộc để mình rời khỏi Hiểu Đồng, hắn giãy giụa qua, cuối cùng cực chẳng đã tiếp thu sự thật đó, làm thương tổn người hắn yêu nhất, những người khác cũng không thể biết rốt cuộc hắn đau khổ như thế nào.
Mà bây giờ Nghiêm Nguyên Vanh lại một lần vì bảo vệ lợi ích của gia tộc ra lệnh cho mình đi cầu Hiểu Đồng quay về với mình? Hai mắt Nghiêm Tuấn Trạch dần dần trở nên lạnh lùng, trong lúc vô tình giọng nói đông cứng không ít: “Ở trong mắt ba, rốt cuộc tôi là cái gì?”
Nghiêm Nguyên Vanh thấy giọng Nghiêm Tuấn Trạch biến hóa, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy xa lạ kia, không khỏi tức giận nói: “Con hỏi như vậy là có ý gì? Con chính con ta.”
Nghe thấy lời Nghiêm Nguyên Vanh, Nghiêm Tuấn Trạch ha ha cười, nụ cười có ý tự giễu: “Con trai a? Ba làm như thế cũng có thể nói tôi là con trai ba? Ở trong mắt ba tôi chẳng qua chỉ là công cụ để thăng tiến địa vị gia tộc thôi, vô luận tôi nói gì, với ba đều không có chút ảnh hưởng nào, thứ ba muốn chẳng qua là gia tộc, muốn chẳng qua là chút hư vinh kia của ba thôi.”
Những chuyện và kinh nghiệm mấy tháng qua so với sống hai mươi mấy năm qua còn nhiều hơn, cả ngày một mình ngây ngốc trong phòng cái gì cũng không nghĩ, tuy nói rất chán chường nhưng trong lòng hắn thấu triệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-kieu/874617/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.