Bất cứ người nào trong Diệc gia đều tu chân, nếu như phương diện này khôngcó chút thiên phú thì sẽ bị phái ra ngoài, đi xử lý công việc làm ăn bên ngoài gia tộc, trong mắt người bên ngoài dường như chuyện đó rất tàigiỏi nhưng trong nội bộ Diệc gia người như vậy hoàn toàn không có địavị, thực lực càng mạnh thì càng có địa vị, mà con cháu trực hệ Diệc giađều có tài nguyên tốt nhất để tu luyện.
Hai người Diệc Hy và Diệc Đồng hầu như dùng tất cả thời gian để tuluyện, bọn họ cũng không ham mê quyền lực quá lớn, có lẽ qua nhiều nămnhư vậy tạo thành thói quen, bọn họ đã thích cảm giác có thực lực đứngđầu.
Có thực lực, người khác sẽ phải tôn kính ngươi. Người sống trên đờikhông thể khiến mỗi người đều kính trọng hắn, như vậy thì phải để chongười khác sợ hắn, kính trọng người của ngươi sẽ không để cho ngươi khổsở, sợ người của ngươi sẽ không dám để ngươi khổ sở, cứ như vậy khôngphải cách sống tốt nhất sao?
Nhìn nhìn sắc trời đã bắt đầu tối, Diệc Hy chậm rãi đi vào trong đámngười. Tình hình cuộc đàm phán trên cơ bản đang nghiêng về một phía, hắn nói cái gì căn bản không có người nào phản bác, cũng không có ai dámphản bác, tất cả mọi người đều phối hợp với hắn, dùng mọi biện pháp đếnnịnh hót mình thật sự quá nhàm chán.
Nếu như có thể, hắn cũng lười đến, hoàn toàn lãng phí thời gian, chỉ cóđiều không có biện pháp, chính mình không tới, những người khác lại ngồi không yên, cũng có thể để Diệc Đồng thay, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-kieu/874607/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.