Nghe cô ta nói, sắc mặt Dương Hiểu Đồng lập tức âm trầm, hiển nhiên lời nói của Tiểu Nhã đã khiến cô tức giận: “Tiểu Nhã, nể tình chúng ta là chị em họ, hiện tại cô nhanh chóng rời khỏi đây cho tôi.”
Thấy Dương Hiểu Đồng không chửi mình ngược lại còn nói một câu như vậy, Tiểu Nhã lại càng thêm kiêu ngạo: “Thế nào? Bị tôi nói không có cách nào cãi lại sao? Vốn chính là như vậy, cô có gì đặc biệt hơn người chứ, làm người nhỏ mọn như vậy, tốt xấu gì tôi cũng là em họ của chị, mấy trăm vạn mấy nghìn vạn thì tính cái gì?”
Mọi người đều hút một ngụm khí lạnh, mấy trăm vạn mấy nghìn vạn khôngtính là cái gì? Hiện tại rất nhiều gia đình phải phấn đấu cả đời cũngkhông có một trăm vạn đó, lời như thế cũng nói ra miệng được, cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi sao?
“Ba!”
“Hai!”
“Tôi cứ không đi đó chị có thể làm gì tôi?” Tiểu Nhã đắc ýnói, nhìn thấy chị họ của ả vừa đẹp lại có năng lực, ả luôn hi vọng côcó thể bị chế nhạo, như vậy trong lòng ả mới cảm thấy đặc biệt thoảimái.
“Một” Dương Hiểu Đồng hô lên 1 tiếng.
“Cho nên mới nói chị không cần tự cho là đúng…” Tiểu Nhã vẫn lải nhải như trước.
“Chát” một tiếng tát vang dội vang lên, Tiểu Nhã đang líu lonói ngừng lại, không thể tin nhìn Dương Hiểu Đồng, hiển nhiên bị một cái tát làm cho ngơ ngác, nửa ngày không phục hồi tinh thần.
Mà Dương Hiểu Đồng thu tay về sắc mặt vẫn bình thường không hề lo lắng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-kieu/874602/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.