Nghiêm Tuấn Trạch liếc mắt mọi người một cái, mặt không biểu tình nói: “Ta lặp lại lần nữa, thả Mễ Tu ra.”
Mấy người một trận khó xử: “Tam thiếu gia, ngài biết chuyện này là lão gia phân phó, chúng tôi không thể…”
Lời còn chưa nói hết, Nghiêm Tuấn Trạch đã trực tiếp cắt ngang lời bọn họ: “Vậy thì đừng nên trách ta không khách khí.” Giọng nói lạnh lùng, khiến tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được hàn ý kia.
Hắn biết, mình tuyệt đối không thể trở về, bởi vì một khi trở về trừ phi hắn đáp ứng, bằng không hắn căn bản không thể rời đi.
Mễ Tu lại lớn tiếng nói: “Trạch, không cần phải lo cho tớ, tớ không có việc gì, cậu đi nhanh đi!” Hắn vẫn luôn lo lắng Nghiêm Tuấn Trạch bị giam lỏng ở Nghiêm gia, vậymà không ngờ cậu ấy sẽ trở về Thụy Thành, hơn nữa bây giờ mình còn trởthành con tin để uy hiếp cậu ấy, loại cảm giác này cực kỳ không dễ chịu.
Nghe hắn nói, Nghiêm Tuấn Trạch chỉ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn khôngcó rời đi. Người trong gia tộc đều biết mình và Mễ Tu quan hệ tốt, saukhi bắt Mễ Tu trở về nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp lợi dụng Mễ Tu dẫnmình trở về, đến lúc đó Mễ Tu sẽ không khỏi phải chịu một chút khổ sở.
Nghiêm Tuấn Trạch thấy mọi người không có chút ý tứ nào buông tay, cũngkhông nói nhiều lời, trực tiếp động thủ! Thân thủ của hắn ở Nghiêm giatuyệt đối là bài danh đứng đầu. Thực lực những người này ở trong mắtngười bình thường là không tệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-kieu/874576/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.