Lúc này Dương Hiểu Đồng mới hiểu ra, hóa ra hiểu biết việc này còn có nguyên nhân ở trong đó. “Nếu như ta nghiên cứu ra một loại, như vậy phương thuốc trong Thiên Hàng Bảo Điển sẽ nhiều thêm một loại, là thế phải không?” Dương Hiểu Đồng hỏi.
Du Du gật gật đầu nói: “Chính là như vậy, hai chủ nhân trước cũng dựa vào năng lực của mình sáng tạo ra một ít phương thuốc dân gian, ta tin cô cũng sẽ không kém hơn!”
Nghe Du Du nói, Dương Hiểu Đồng cười nói: “Ngươi đang gây áp lực cho ta sao? Nếu như ta không sáng tạo ra thì chẳng phải rất mất thể diện sao?“. Mặc dù ngoài miệng đang nói đùa, nhưng trong lòng Dương Hiểu Đồng lại quyết định bất luận như thế nào cô cũng sẽ cố gắng hết sức của mình sáng tạo ra phương thuốc dân gian, cô tuyệt đối sẽ không kém hơn so với chủ nhân trước đây! Cô sẽ vượt qua thành tích chủ nhân trước đây!
Đây là quyết tâm của Dương Hiểu Đồng, cũng là tự tin của cô!
Du Du nhún vai cười nói: “Ta cũng không có ý này nha! Chỉ là ngươi muốn hiểu lời ta như vậy ta cũng không để ý, nói chung cố lên đi!”
***
Cứ như vậy, Dương Hiểu Đồng bắt đầu việc học tập của mình, đang tiếp thụ việc truyền thừa ký ức trước đây chuyển qua, với bệnh lý này nọ cũng cảm thấy không giống trước kia, tối nghĩa khó hiểu, học cũng nhanh hơn nhiều, Dương Hiểu Đồng hết sức nghiêm túc học tập, cho nên tiến bộ cũng tăng rất nhanh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-kieu/874536/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.