"Tề đoàn trưởng, anh có lời gì muốn nói sao?" Cho dù đã từng ở quân khu, cấp bậc của hắn không bằng đối phương, nhưng hiện tại hắn đã được phong làm thiếu tướng trong trường quân đội, so với Tề đoàn trưởng cũng cao hơn mấy đẳng cấp, tất nhiên giọng điệu nói chuyện lại khác.
"Các anh quen nhau sao?" Nghẹn hồi lâu, Tề đoàn trưởng mới nói ra một câu như vậy.
"Chúng tôi đương nhiên quen biết nhâu, hắn là đội trưởng của tôi, tôi cũng nhờ hắn mới có thể tiến vào lực lượng của Long Hồn, cho nên thấy trưởng quan, còn không được chào theo nghi thức quân đội?" Uông Dương sử dụng giọng ra lệnh nói.
"Thôi đi, người này trước vẫn không thích tôi, tôi muốn dự thính hắn cũng không cho, còn muốn để cho hai cảnh vệ mời tôi đi ra ngoài, cho nên tôi lại không chịu nổi người như vậy chào theo nghi thức quân đội với tôi đâu." Lúc này, Vương Phong nói với giọng điệu khó chịu.
"Cái gì?" Nghe được Vương Phong nói vậy, thoáng cái sắc mặt Uông Dương dã hết sức khó coi.
Ở trong nhóm người bọn họ tiến vào trong lực lượng Long Hồn, tất cả mọi người đều sùng bái Vương Phong, đều coi hắn là đội trưởng chân chính của mình.
Cho nên, cho dù là địa vị cùng đẳng cấp của bọn họ hiện tại, hắn cũng vẫn không có đổi giọng qua.
"Tề đoàn trưởng, anh không ngờ đối xử với đội trưởng của tôi như vậy, đối xử với trưởng quan của anh như vậy sao?" Uông Dương mở miệng, trong giọng nói cũng lộ ra sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175998/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.