Sáng sớm hôm sau, Đường Ngải Nhu quả nhiên tỉnh dậy với một cặp mắt gấu trúc, tất cả người của nàng đều để Vương Phong làm cho chạy đi hết rồi, nàng muốn tiếp tục tăng ca cũng không còn ai hỗ trợ, cho nên nàng không thể không trở về.
Mà dạo thời gian này nàng thật sự cũng đủ mệt mỏi rồi, bây giờ đi bộ đều cảm thấy bước chân như không còn cảm giác, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.
Bên trong biệt thự, Vương Phong ba người vẫn đang ăn điểm tâm, nhìn thấy nàng trở về, trên gương mặt của Vương Phong cũng lộ ra nét cười.
Lời nói của bản thân xem ra vẫn có chút tác dụng đó chứ, khiến nàng phải trở về thì khắc sẽ trở về.
“Ngãi Nhu, mau vào đây cùng ăn bữa sáng đi, ăn no rồi đi ngủ một giấc.” lúc này, Bối Vân Tuyết đã kéo Ngải Nhu vào trong, một hồi hỏi han ân cần, Vương Phong nhìn còn thấy ghen tị.
“Được rồi, tiểu Tuyết em không cần phải quan tâm chị đâu, một lát chị sẽ tự mình đi nghỉ ngơi, mọi người còn phải đi làm mà, mau ăn đi.” Lúc nói chuyện Đường Ngải Nhu nhìn Vương Phong một cái, sau đó thì cứ cúi đâu ăn.
Vương Phong nhìn trông cũng bình thường, khó có thể nghĩ ra hắn đã là người của đội quân Long Hồn, mà hắn lại còn mang quân hàm thiếu tướng, nhưng lại đáng mặt một tướng quân danh phó kỳ thực.
Tuy nhiên, điều thật sự khiến Đường Ngải Nhu cảm thấy phiền não cũng không phải là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175959/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.