Cuối cùng, ba người Vương Phong ở dưới vẻ mặt hâm mộ của người khác rời khỏi cửa hàng châu báu, mãi đến khi ba người bọn họ chui vào trong xe của Bối Vân Tuyết, màn biểu diễn này mới tuyên bố kết thúc.
"Vù, xem ra kỹ thuật biểu diễn của tôi vẫn không tốt lắm, tôi nhìn chị Tuyết cũng thiếu chút nữa thì bật cười." Ngồi vào trong xe, Vương Phong cười tủm tỉm nói.
"Còn nói nữa, cậu nhìn cậu chỉnh người khác thảm như vậy, chắc hẳn cũng mất hết mặt mũi." Bối Vân Tuyết trừng mắt nhìn Vương Phong, không vui nói.
"Vậy ý của chị là tôi không nên chỉnh hắn, tôi cũng thật sự thương tâm, thôi đi, các người tự mình đi ăn đi, tôi đi." Vương Phong làm ra bộ dạng muốn xuống xe, khiến cho trên mặt Bối Vân Tuyết cũng lộ vẻ lo lắng.
"Được rồi, tôi nói chơi thôi, con ruồi này làm phiền tôi hơn mười ngày, cậu đánh đuổi hắn cũng tốt, chúng ta đừng nói tới hắn nữa, bằng không một lát nữa tôi ăn cơm cũng sẽ nuốt không trôi nữa." Bối Vân Tuyết làm một biểu tình chán ghét nói.
"Hì hì, đây mới là chị Tuyết tốt của tôi." Vương Phong cười hì hì nói.
"Đúng rồi, tại sao cậu trở về cũng không cho chúng tôi biết một tiếng, để chúng tôi đi đón cậu." Bối Vân Tuyết đột nhiên hỏi.
"A, tôi không có điện thoại, cho nên lại tự mình trở về." Vương Phong nói.
"Đúng rồi, anh biến mất hơn hai tháng, anh làm cái gì, nhanh nói mau cho bọn em nghe thử đi." Lúc này Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175925/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.