Tuy nhiên còn chưa có xuống xe, Vương Phong lại giống như nhớ ra cái gì đó, hắn có chút xấu hổ nói với Diêu Uyên: "Chú Diêu, chú có thể cho cháu mượn trước một nghìn không? Cháu vừa trở về, trên người cũng không có một đồng nào."
"Tôi ngất." Nghe được Vương Phong nói, tài xế lái xe này cũng cười, một đồng cũng không có? Người này cũng quá nghèo đi.
Từ khi tiến vào trong quân đội, trên thân của Vương Phong ngoại trừ một bộ quần áo này ra thì cái gì cũng bị tịch thu, cho nên hiện tại hắn trở về, ngoại trừ thân mình ra, ngay cả cái điện thoại di động cũng không có, nghèo tới mức nghe được tiếng đồng xu leng keng rồi.
"Tiểu Văn, cho hắn một nghìn." Lúc này Diêu Uyên nói một câu, khiến cho tài xế lái xe này vội vàng ồ một tiếng, cung kính đưa qua cho Vương Phong tròn một nghìn.
"Cám ơn chú Diêu, sau này cháu sẽ trả lại cho chú." Cầm số tiền trong tay giơ lên cao, Vương Phong vừa cười vừa nói.
"Được, chú cháu tuy rằng nghèo, nhưng cũng không thiếu chút tiền ấy, cháu bận thì đi làm chuyện của mình đi." Diêu Uyên cười mắng một tiếng nói.
"Gặp lại sau." Từ Diêu Uyên trong xe đi ra, Vương Phong hít một hơi thật sâu, đây mới là cảm giác toàn thân đều từ từ buông lỏng.
Ở trong quân đội, hắn trước sau cảm giác thần kinh mình thường xuyên căng thẳng, như vậy thật sự quá mệt mỏi, nếu như hắn ở trong hoàn cảnh đó lâu dài, hắn cũng hoài nghi mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175921/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.