Mười chín người gần như là dìu dắt nhau chạy đi, không biết tốc độ chậm hơn trước bao nhiêu, nếu như không phải có nhiệm vụ sinh tồn thì đã có người trong số bọn họ không thể kiên trì tiếp.
"Ngọc Nhi bạn tỉnh lại đi." Bỗng nhiên trong đội ngũ truyền đến giọng nói của Chung Hiểu Thiến, hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Đi về phía trước Vương Phong kiểm tra tình huống của Đông Phương Ngọc Nhi sau đó khẽ nhíu chân mày, Đông Phương Ngọc Nhi không có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là bởi vì trên đùi nàng có vết thương do bị đạn bắn mà hiện tại lại cố gắng chạy lâu như vậy nên không chịu được ngất xỉu.
"Chung Hiểu Thiến cô chạy một mình được không?" Vương Phong nhìn thoáng qua Chung Hiểu Thiến, dò hỏi.
"Không thành vấn đề." Tuy rằng Chung Hiểu Thiến cũng có vết thương do đạn bắn nhưng vết thương trên cánh tay sẽ không ảnh đến việc di chuyển.
"Tôi sẽ cõng cô ấy, một mình cô đuổi theo bọn họ đi." Nói xong, thoáng cái Vương Phong liền đem Đông Phương Ngọc Nhi kéo lên đặt ở trên lưng của mình.
“Được." Lúc này Chung Hiểu Thiến cũng biết chạy thoát mới là quan trọng nhất, cũng không có kéo dài thời gian.
Mười chín người ở trong rừng rậm không ngừng di chuyển thế nhưng chưa đi được hai mươi km, bầu trời lại đổ mưa xối xả.
Đây là rừng nguyên sinh, đường ở đây vốn đã khó đi, hiện tại lại có mưa khiến đường thêm lầy lội, làm bọn người Vương Phong gặp nhiều khó khăn hơn.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175909/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.