Tuy nhiên Nghiễm Mạc không trách móc hắn thì người khác cũng không nhiều lời, coi như không nhìn thấy.
"Mỗi người các cậu đều hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, tôi rất hài lòng, tôi biết mỗi người các cậu đều là tinh anh ở quân khu tới đây, tự cao tự đại, coi trời bằng vung nhưng tôi vẫn muốn nói cho các cậu người có cách nghĩ như vậy phần lớn đã chết trên chiến trường, sau đây tôi sẽ thông báo thành tích của mỗi người nếu có ý kiến thì chờ tôi thông báo xong rồi nói."
Nói xong Nghiễm Mạc nhận lấy một tờ giấy từ trong tay cấp dưới, sau đó liếc mắt qua bọn Vương Phong, rồi lại nhìn Vương Phong, nói: "Lần này các cậu đi tổng cộng ba trăm hai mươi lăm cây số mà trong số các cậu người tốn ít thời gian nhất đi mất ba ngày bốn giờ."
Nói tới đây anh ngừng lại một chút, trừ Vương Phong mười ba người khác xôn xao cả lên.
Đường xa như vậy mà ba ngày bốn giờ đã đến, hắn không ăn không uống không ngủ sao?
"Sếp, người đó là ai?" Một người đặt câu hỏi, nói ra nghi hoặc trong lòng bọn họ.
"Người đó tất nhiên là Vương Phong." Nói rồi Nghiễm Mạc hướng ánh mắt tới Vương Phong.
Lời này lắng xuống, những người ở đây không hẹn mà cùng nhìn Vương Phong đầy ngạc nhiên và sợ hãi, khó có thể tưởng tượng được đường xa như vậy hắn vẻn vẹn chỉ dùng bao nhiêu đó thời gian để chạy tới, không phải là hắn bay chứ?
"Chuyện này sao làm được?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175867/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.