Tuy rằng chị của ông ấy có tiền gửi ngân hàng nhưng chắc bọn họ không có khả năng trả một trăm nghìn một lần vì thế bà có thể lấy thẻ ra giúp đỡ.
Có thể trả giúp bọn họ năm mươi nghìn là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, như bác sí đã nói nếu như không có tiền vậy chính là chờ chết.
Nghĩ tới đây bà nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Vương Phong, dù sao thì Vương Phong cũng là con trai của bọn họ, sống chết của họ cũng chẳng liên quan đến bà.
"Cậu, cháu không cần tiền của các người, tự cháu có thể trả." Cũng không nhìn đến sắc mặt khó coi của mợ, Vương Phong xoay người rời đi.
Nếu như trước đây Vương Phong thật sự không có khả năng trả nhưng hiện tại trong thẻ của anh đã có mấy triệu, một cuộc phẫu thuật có thể trả nổi.
Nếu như không đủ tiền anh có thể hỏi mượn Tuyết nếu Tuyết không có anh còn có thể hỏi Hà Thiên, thế nào cũng có thể có mười mấy triệu.
"Người đàn bà xấu xa này, cô để dành tiền chết mang vào quan tài đi." Mắng vợ của mình một tiếng xong Nhiễm Giang Thiên mới đuổi theo Vương Phong đi xuống lầu.
"Cô y tá, phẫu thuật tim cần bao nhiêu tiền?" Đi tới trước quầy thu tiền, Vương Phong hỏi.
"Khoảng hai trăm ba mươi nghìn." Y tá ngẩng đầu nhìn về phía Vương Phong, nói.
"Vương Phong à, ở đây cậu còn có một chút tiền riêng, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng giúp được một chút, đây là năm mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175774/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.