Chương trước
Chương sau
Tất cả sau đó rất hợp lẽ, họ làm chuyện mà những người yêu nhau “làm” với nhau, chỉ là Vương Phong không ngờ rằng đây lại là lần đầu tiên của Đường Ngải Nhu.

Ngày hôm sau thức dậy Vương Phong đã không thấy Đường Ngải Nhu nữa, chắc cô ấy đã bỏ đi.

Nhìn trên giường đồ đạc lộn xộn, Vương Phong đã không giấu được nụ cười gượng, ngàn lần vạn lần cũng không ngờ rằng Đường Ngải Nhu vẫn còn là một con cừu non.

Chẳng phải ở thời đại này rất khó tìm được cô gái trinh tiết như vậy sao? Sao mình lại có thể gặp liên tiếp hai người như vậy?

Hơn nữa ngoài Hạ Tiểu Mỹ và Đường Ngải Nhu ra, chị Tuyết và Tử Sa cũng là thiếu nữ trinh tiết, nói thời đại này rất khó tìm được thiếu nữ trinh tiết chẳng phải là nói quá rồi sao.

Nhưng nghĩ lại Vương Phong cũng hiểu rằng họ đều là những cô gái có xuất thân từ gia đình quý tộc, không phải gánh vác bất kỳ cái gì, có tất cả mọi thứ, hơn nữa tiêu chí của họ rất cao, những chàng trai bình thường rất khó lọt vào mắt họ.

Vương Phong lắc đầu, không dậy nữa mà ngủ tiếp, dù gì bây giờ hắn cũng không có việc làm, trận "đại chiến" hôm qua với Đường Ngải Nhu dường như kéo dài gần tới sáng mới kết thúc, ngủ còn chưa tới ba tiếng đồng hồ.

Qua mấy tiếng đồng hồ cho tới lúc Vương Phong cảm thấy mình không thể ngủ thêm được nữa, mở mắt ra ánh mặt trời đã rọi thẳng vào phòng, rọi khắp cả người Vương Phong sưởi ấm toàn thân hắn.

Hắn không rửa mặt mà đi tới bên giường lôi ra chiếc vali mà Hà Thiên đưa cho, lấy ra một gốc dược liệu cho vào miệng, để trạng thái hắn giống như trước kia chỉ cần dùng hai ba ngày thì có thể hồi phục hoàn toàn.

Tu luyện không có khái niệm thời gian, Vương Phong vừa mở mắt, tiếng chuông điện thoại reo truyền tới, cầm điện thoại lên Vương Phong hơi ngẩn người bởi đó là cuộc điện thoại chị Tuyết gọi tới.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Vương Phong không chút do dự đã nghe điện thoại.

"Chị Tuyết, có chuyện gì sao?" Vương Phong hỏi.

"Là thế này, ở cửa hàng châu báu có một cô gái chỉ muốn tìm anh." Bối Vân Tuyết nói khiến Vương Phong ngẩn người, ở thành phố Trúc Hải hắn không quen biết nhiều cô gái, tại sao còn có người tìm hắn.

"Là ai vậy, anh nhớ không có người thông báo muốn gặp anh." Vương Phong nói có chút ngờ vực.

"Em cũng không biết, cô ấy nói là bạn học của anh, là cô gái rất xinh." Nói tới đây, giọng của Bối Vân Tuyết có chút ghen tuông.

Nghe nói là một cô gái xinh đẹp, Vương Phong không thể vui mừng nổi bởi hắn cảm nhận chị Tuyết xinh đẹp, rộng lượng đã ghen.

"Vậy em đợi chút, anh sẽ qua ngay." Cúp điện thoại Vương Phong không sửa soạn gì, vội rửa mặt, lái chiếc Lamborghini đi về cửa hàng châu báu.

Từ khi có năng lực nhìn thấu những cô gái đẹp dường như cũng tăng nhiều hơn.

Cổng số 1 Trúc Thành cách cửa hàng châu báu không xa vì thế chưa đầy hai mươi phút Vương Phong đã tới trước cửa hàng châu báu.

Lúc hắn vừa dựng xe xuống liền bị giật mình, vốn dĩ hắn chưa quay lại đã bỏ đi, hắn đã biết cô gái xinh đẹp đến tìm mình là ai.

Ở cổng cửa hàng châu báu còn có hai cô gái cực kì xinh đẹp đang cúi đầu nói chuyện, một người là Bối Vân Tuyết xinh đẹp, thùy mị người kia là Tử Sa chẳng nói gì.

"Cô ấy, sao lại tìm tới đây?" Trong lòng đột nhiên có suy nghĩ không hay, Vương Phong thực sự không muốn xuống xe bởi hắn sợ Tử Sa đã nói ra hết chuyện động trời.

Một phụ nữ không quen biết gọi mình là chồng, chị Tuyết sẽ nghĩ thế nào đây?

"Anh ấy tới rồi." Vốn dĩ Vương Phong chuẩn bị quay đầu chạy đi nhưng đúng lúc này Bối Vân Tuyết bỗng nhiên chỉ thẳng về phía xe Vương Phong khiến sắc mặt Vương Phong lập tức thay đổi.

Lúc này sức lực thực sự quá yếu. Mặc dù vẫn chưa xuống xe nhưng hắn đã cảm nhận được cơn đau đầu kéo tới.

Đã bị họ phát hiện thì Vương Phong cũng không thể bỏ đi vì thế hắn đã nhanh chóng chấn chỉnh lại tâm lí, nở nụ cười đi tới.

Nhất định không thể thừa nhận, đúng, có đánh chết cũng không được thừa nhận.

Tâm trạng giống như con heo chết không sợ nước sôi, Vương Phong miễn cưỡng vẫy tay chào hai người họ đi qua đó.

"Đúng là hắn rồi." Thấy Vương Phong, ánh mắt của Tử Sa rực sáng, nhìn Vương Phong một lượt từ trên xuống dưới như máy quét hình, cô cảm nhận được trong lòng hắn có chút lo lắng.

Trước kia, Tử Sa còn cho rằng gia cảnh Vương Phong bình thường, còn tính bao nuôi hắn nhưng ai biết được gia thế Vương Phong lại đồ sộ như vậy.

Xe hắn đi là xe cao cấp, nhìn hắn giống như người không có tiền hay sao?

Nghĩ tới chuyện xảy ra hôm qua, mặt Tử Sa đỏ ửng lên nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường bởi cô đã phát hiện ánh mắt Bối Vân Tuyết nhìn Vương phong có sự thay đổi lớn.

Ánh mắt ấy dường như chỉ có mình Vương Phong trong đó, không có người nào khác, Tử Sa cũng là con gái rất nhạy cảm với những hành vi như thế vì thế chỉ cần lướt qua cô đã hiểu rất nhiều điều.

"Cô là bạn học nào chứ? Tại sao tôi không thể nhớ ra." Đứng trước mặt hai người Bối Vân Tuyết bọn họ, Vương Phong nói láo, dường như vốn dĩ không quen biết Tử Sa.

Nghe lời Vương Phong nói, sắc mặt Tử Sa lộ rõ vẻ ấm ức, ở đây xung quanh đều có người cô ấy mới không nổi cáu.

Người chồng này thực sự quá xấu xa, còn nói là không quen biết mình, thực sự uổng công mình lặn lội đi đường từ xa tới đây tìm kiếm, đúng là tức chết mà.

"Vương Phong, cô ấy không phải là bạn học cùng bàn với anh sao, tại sao anh lại quen cô ấy?" Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên gương mặt Vương Phong, Bối Vân Tuyết đã tin rằng đó là sự thật.

Bởi vì ánh mắt Vương Phong mang đậm sự nghi ngờ nên cô ấy không thể nhìn ra, còn cho rằng Vương Phong thực sự không quen biết cô gái có dung mạo xinh đẹp giống mình.

Có thể nói diễn xuất của Vương Phong quá giỏi, căn bản không thể phân biệt.

"Bạn cùng bàn với anh sao?" Nghe lời nói của Bối Vân Tuyết, Vương Phong vờ nhìn kĩ Tử Sa một lượt sau đó bịt miệng lại tỏ vẻ không thể tưởng tượng được, nói: "Lẽ nào cô là cô gái mập mạp đó?"

Giọng điệu và hành động của Vương Phong rất khoa trương khiến Tử Sa sững sờ, mình mập lúc nào cơ chứ.

"Cô gái mập mạp nào?" Tử Sa nghi ngờ hỏi.

"Tôi còn tưởng rằng có ai đến tìm tôi, hóa ra là cô, thế nào rồi, có chuyện gì?" Vừa nói Vương Phong vừa kéo Tử Sa đến bên mình, nói với Bối Vân Tuyết: "Chị Tuyết, cô ấy tìm anh có thể có chuyện, em nghỉ ngơi đi, anh sang đó nói chuyện cùng cô ấy."

Vương Phong nói rồi cũng không quan tâm Tử Sa có vừa ý hay không, lôi cô ấy ra chỗ cách đó mười mét.

"Em tại sao lại tìm đến đây?" Không có Bối Vân Tuyết, Vương Phong nói, dùng vẻ mặt khó chịu nhìn Tử Sa.

"Sao thế? Tại sao em không thể đến?" Ánh mắt trách cứ nhìn Vương Phong, vẻ mặt Tử Sa cũng rất khó coi.

"Không phải anh đã nói em không được đến tìm anh sao? Tại sao em lại đến đây? Còn nữa, làm sao em biết được anh ở đây? Ai cung cấp cho em tin tức này?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.