“Đừng khóc nữa.”
Khoảng hai phút sau, một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt Đường Ngải Nhu, cô ngẩng đầu nhìn lên, là khuôn mặt mang đầy vẻ áy náy của Vương Phong. Trước đó Vương Phong cũng không nghĩ là cô sẽ khóc, mãi cho đến khi hắn nghe thấy tiếng mới nhìn qua thấy cô gái này thế mà đang ngồi ở trên ghế sofa khóc. Lại nói đến điều mà Vương Phong sợ nhất, chính là thấy con gái khóc, bất kể nói thế nào thì Đường Ngải Nhu cũng là vì hắn nên mới khóc, tự nhiên trong lòng hắn cũng có chút áy náy. Có lẽ hắn đã quá đáng rồi.
“Tôi không cần anh thương hại.” Đường Ngải Nhu ngước mắt lên liếc Vương Phong một cái xong cô lại vùi đầu vào giữa hai chân, dường như có nỗi buồn nói không nên lời.
Đôi mắt của cô đã khóc đến đỏ cả lên, ánh mắt của Vương Phong tràn ngập tình cảm, kể từ khi hắn sinh ra đến nay thì đây là người phụ nữ đầu tiên vì hắn mà khóc, kể cả đây là bị bắt nạt.
“Lau nước mắt đi, cẩn thận khóc xấu đấy.” Vương Phong nói xong vỗ vỗ vai Đường Ngải Nhu.
“Anh cút ra, tôi không cần anh quan tâm.” Đường Ngải Nhu ngẩng đầu, hất tay của Vương Phong ra, ánh mắt ủy khuất không thể nói thành lời.
“Thật sự không cần tôi quan tâm?” Nhìn lại bộ dáng của cô, Vương Phong hỏi lại lần nữa.
“Anh cút đi, tôi không cần anh đến thương hại tôi.” Đường Ngải Nhu kêu lên, bộ dạng mạnh mẽ trước đây không còn nữa, thay vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175613/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.