"Lưu manh, mau tránh khỏi người tôi." Đường Ngải Nhu hét lớn một câu.
"Hứ, làm như có ai thích giữ cô vậy." Vương Phong bĩu môi, sau đó mới buông tay trái của cô ra, rời khỏi cơ thể của cô.
Bây giờ việc duy nhất mà hắn muốn làm chính là nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý tiếp tục đùa bỡn với cô.
Dù sao thì người đẹp cũng có thể để dành sau này mới đùa, bây giờ quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi giữ sức.
Vương Phong từ trên người cô ngồi dậy nhưng mà không chờ đến khi hắn đứng lên thì Đường Ngải Nhu liền nghe một tiếng "Ôi" thảm thiết.
Hóa ra là Vương Phong quên mất tay trái và tay phải của hai người bây giờ vẫn còn bị còng lại với nhau, hơn nữa cả ngày nay thì chân hắn cũng đã mất hết cảm giác, thoáng cái đã ngã nhào trở lại trên người Đường Ngải Nhu.
Hơn năm mươi kí bỗng nhiên đập và người Đường Ngải Nhu, có thể biết sắc mặt của cô bây giờ có bao nhiêu là khó coi.
"Cô gái điên này, mau mở còng tay ra." Vương Phong hét một câu.
"Lưu manh, anh gọi tôi là gì?" Nghe thấy lời Vương Phong nói, hai mắt Đường Ngải Nhu trợn lên, quả thật chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Phong.
"Tôi gọi cô là gì cô không cần quan tâm, mau mở còng tay tôi ra."
Cuối cùng thì còng tay của hai người cũng được mở ra, Vương Phong hầu như là dùng tốc độ nhanh như cơn gió để "bay" khỏi chỗ đó, xông thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175598/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.