Vào đông, trong sân trường đại học Ninh Hải lác đác vài người đi bộ.
Nam Kiều Mộc ôm tập giáo án dày, một mình bước đi trên con đường nhỏ yên tĩnh trong sân trường. Gió lạnh thổi đến, lạnh đến thấu xương, Nam Kiều Mộc chỉnh lại cổ áo cho cao lên nhưng thân hình nhỏ bé yếu ớt vẫn cảm thấy thật lạnh.
Trời lạnh như vậy không biết hắn có mặc áo len hôm qua mình mới mua cho hắn không? Sáng sớm lúc đi đã khẽ đặt lên giường trong phòng hắn, chắc lúc tỉnh dậy hắn mới thấy nhỉ?
Hai mươi năm sớm chiều cùng nhau, mỗi giai đoạn trong đời Nam Kiều Mộc đều in sâu vào mắt Diệp Hoan, từ bé đến khi trưởng thành, từ ngây thơ đến thành thục. Một vò rượu chôn dưới đất hai mươi năm đã có thể coi là rượu ngon tuyệt thế, còn tình cảm ấp ủ hai mươi năm thì sao chứ?
Bí mật chôn giấu trong tim nhiều năm đã bắt đầu lên men, lặng lẽ tỏa hương thơm ngát mê người, giống như vị ngọt trong của rượu vậy.
Nhưng... Tên ngốc kia chừng nào mới có thể hiểu được lòng mình?
Mỗi lần thấy Diệp Hoan lêu lổng bên ngoài với những cô gái khác, trong lòng Nam Kiều Mộc đau nhói. Mãi tìm đá sỏi, chẳng thấy ngọc kia, luận tướng mạo, phẩm chất, tài năng, Nam Kiều Mộc nàng vẫn là người nổi bật trong nữ giới, tại sao Diệp Hoan có thể theo đuổi bất kì người phụ nữ nào ở xung quanh mà lại duy nhất làm như không thấy nàng?
Nam Kiều Mộc thở một hơi dài, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thao-can-thai-tu/2212630/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.