🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Hoan mơ màng đi ra khỏi Kim Ngọc Đường, chiếc Mercedes đang mở cửa chờ hắn nhưng hắn lại không bước lên xe. Hắn vô lực phất phất tay ý bảo tài xế đi về trước, hắn muốn yên tĩnh một mình.

Hắn không biết mình làm sao nữa! Phải chăng hắn say rồi hay là quá mệt mỏi? Hắn cảm thấy lòng mình bây giờ rất muộn phiền.

Khi hắn càng đi sâu vào vòng tròn quyền quý này thì càng cảm nhận được cái lạnh lẽo đến thấu xương, bản thân mình như muốn rơi vào vực sâu không thấy đáy.

Diệp Hoan khẽ cười châm biếm. Không phải nói quyền lực chính là thiên đường ư? Tại sao hắn thấy mình như đang tiến vào địa ngục vậy?

Địa vị càng cao quý bao nhiêu thì máu tanh càng thấm đẫm bấy nhiêu. Quyền lực cùng tiền tài đều nhuốm màu máu tươi, lẽ nào hào quang đó là dùng máu tươi và xương trắng tạo ra?

Nếu đúng là như vậy, Diệp Hoan tình nguyện lựa chọn nghèo khó.

Chí ít thì nghèo khó cũng cho hắn vui vẻ và thong dong. Hắn có thể mặc quần áo cũ thả người trên mặt cỏ cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, có thể vui vẻ ngâm nga vài câu hát vu vơ, có thể phì phèo một điếu Cát Trắng năm đồng một bao rồi tự tại phun từng vòng khói thuốc lên không trung, còn có thể kéo mấy anh em vào xì xụp trong quán ăn lề đường, có thể không kiêng dè mà lớn tiếng cười hoặc thoải mái mắng chửi người khác.

Những thứ hắn yêu thích, những người hắn quý trọng, nhóm quyền quý đó có thể tìm được sao? Ngoại trừ tính toán cùng giết chóc thì còn lại cái gì?

Tâm Diệp Hoan càng ngày càng lạnh.

Ninh Hải về đêm vẫn ồn ào tấp nập, người người qua lại, ngựa xe như nước. Mọi người ăn diện đẹp đẽ, vui vẻ đi đến những bữa tiệc trong cuộc đời họ

Nhưng Diệp Hoan lại tìm không thấy niềm vui sướng ấy, vui vẻ dường như đã vụt biến mất khỏi cuộc đời hắn

Châm một điếu thuốc, Diệp Hoan hít một hơi thật sâu. Hắn lững thững đạp bước trên lối dành cho người đi bộ trong thành phố. Hắn thò tay vào trong áo lấy ra chiếc điện thoại di động, theo bản năng mà bấm số gọi cho Nam Kiều Mộc.

"Diệp Hoan, làm sao mà anh vẫn chưa trở về?" Giọng nói của Kiều Mộc lúc nào cũng êm ái như vậy

"Kiều Mộc, anh...anh không biết mình làm sao nữa." Diệp Hoan buồn bực nắm tóc.

Nam Kiều Mộc trầm mặc một chút, lẳng lặng nói: "Diệp Hoan, anh đang không vui!."

Cô dùng câu khẳng định. Nhiều năm ở chung, cô rất hiểu hắn, hiểu đến mức chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể đoán được tâm tình của hắn.

Diệp Hoan thở thật dài: "Đúng, anh đang không vui. Kiều Mộc, anh đang suy nghĩ nếu có thể quay trở về mấy tháng trước đây, khi đó dù không có tiền nhưng mỗi ngày chúng ta đều sống bên nhau thật vui vẻ, không cần nói gì, chỉ lẳng lặng cùng ngồi trong phòng khách xem ti vi, đó cũng là một loại hạnh phúc. Nhưng từ khi anh có cha mẹ, anh cảm giác cuộc sống của anh rối loạn hoàn toàn, anh thật sự không thích cuộc sống như thế này. ... Kiều Mộc, chúng ta đi đi, đi đến một nơi không ai biết chúng ta, lại cùng trải qua những tháng ngày bình thản an nhàn như trước đây."

"Diệp Hoan, nếu như anh muốn đi em sẽ đi cùng anh! Anh đi đến đâu, em theo đến đó... Nhưng mà Diệp Hoan, anh có thể trốn đi đâu? Cuộc sống đã không còn như trước, anh không có cách nào thay đổi nó nữa. Anh có thể giãy dụa phản kháng nhưng anh không thể trốn tránh nó bởi vì anh vốn trốn không thoát!"

Diệp Hoan thất vọng mất mát, lẩm bẩm thở dài: "Đúng vậy, anh có thể bỏ chạy đến nơi nào đây..."

Diệp Hoan ngốc nghếch nở nụ cười, lẳng lặng nói "Kiều Mộc, vừa rồi là anh bị điên, kỳ thực anh gọi điện thoại chỉ là muốn nghe giọng em một chút, chỉ như vậy thôi."

Nam Kiều Mộc đau lòng, cô làm sao không biết người đàn ông của cô đang khổ sở. Cô biết rất rõ hiện giờ Diệp Hoan đau khổ và bế tắc nhưng cô lại không có cách nào giúp hắn .

"Diệp Hoan, nhanh về nhà đi, em ở nhà chờ anh."

Việc duy nhất cô có thể làm cho hắn là bật đèn lên, rọi sáng con đường về nhà, cho hắn một tổ ấm an bình

"Ừm, anh về nhà đây."

Trái tim lạnh lẽo của Diệp Hoan bởi vì một chữ “Nhà” trở nên ấm áp.

... ...

Đêm khuya, một bóng dáng lẻ loi đang vội vã trở về nhà

Diệp Hoan đi tới đầu ngõ liền mỉm cười, hắn nhìn thấy trong ô cửa sổ sáng đèn có một bóng dáng xinh đẹp đang đợi chờ hắn.

Nhà là bến đậu của người đàn ông

Khi họ mệt mỏi và tổn thương, điều đầu tiên nghĩ đến là muốn trở về nhà

Diệp Hoan bước nhanh hơn, hắn rất muốn thả người trên ghế sô pha cũ trong phòng khách, gối lên chân Nam Kiều Mộc, cùng lẳng lặng xem TV hoặc là ngủ một giấc thật ngon để ngày mai tỉnh lại không còn nhớ đến những thứ tồi tệ nữa.

Đầu ngõ mỗi lúc một gần hơn, một luồng ánh sáng đột nhiên chiếu rọi.

Biến cố đột ngột xuất hiện!

Một chiếc xe tải màu trắng lao thẳng đến Diệp Hoan.

Đầu xe đã gần trong gang tấc, Diệp Hoan thất thần, hoàn toàn phản ứng không kịp nữa.

Tốc độ của chiếc xe tải rất nhanh, dường như đã tính sẵn đường đi và tốc độ của Diệp Hoan, chỉ đợi Diệp Hoan từ đường cái đi vào đến đầu ngõ là lập tức phóng ra.

Ánh sáng đèn pha chói lóa khiến phản ứng trì trệ.

Diệp Hoan ngây dại trong một khoảnh khắc

Chiếc xe tải cách hắn càng ngày càng gần tựa như lưỡi hái của tử thần đang chậm rãi chém xuống thân thể hắn.

Đầu óc Diệp Hoan trống rỗng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.