Thẩm gia ở Bắc Kinh không chỉ là một gia tộc danh giá, nó giống như một xã hội thu nhỏ do tinh hoa của tiền tài và quyền lực lắng đọng cả trăm năm mà thành. Ở đây, con cháu trực hệ của Thẩm gia cũng không nhiều, đa phần là những người khác họ. Nhưng bất cứ tập thể nào cũng có nòng cốt, mà con cháu trực hệ chính là nòng cốt.
Trong khi những người khác nỗ lực xây dựng địa vị cho bản thân, có người là doanh nhân lớn, có người trở thành ngôi sao trong giới chính trị, khi mà ai cũng gắng đạt được ánh hào quang trong lĩnh vực của mình thì lại có một đứa cháu vì mấy đồng tiền tiêu xài mà trộm đồ cổ của ông mình.
Thẩm Sùng Vũ - Thẩm lão gia, cơn giận của ông đã lên đến cực hạn gần như có thể khiến ông bị tức chết ngay tại chỗ.
Ông thật sự không nghĩ tới đứa cháu đích tôn trong lời đồn, đứa trẻ bị vứt trước cửa cô nhi viện năm nào, từ nhỏ đã lăn lộn trên đường phố lại có thể vô lại tới mức này. Bao nhiêu năm qua ông chưa từng thấy đứa con cháu Thẩm gia nào vô lại như vậy, hôm nay cuối cùng ông cũng được đại khai nhãn giới.
Diệp Hoan vẫn hồn nhiên không biết thân phận của ông lão trước mắt mình, hắn đang chỉ huy Trương Tam nhanh tay hơn một chút.
Hắn cũng biết chuyện này nếu bị phát hiện nhất định rất mất mặt, người khác hắn không sợ, hắn sợ là sợ Thẩm Đốc Lễ đột niên muốn đi tản bộ, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thao-can-thai-tu/2212411/chuong-148.html