Lão viện trưởng đi tham quan khắp Bắc Kinh liền hai ngày nên xương cốt rã rời, cả người không muốn động đậy chút nào. Nhóm Diệp Hoan dốc lòng tận hiếu với ông, trước kia họ không có năng lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông vì họ và đám trẻ mà bận rộn suốt ngày đêm. Không những thế ông còn phải xem sắc mặt người khác, rồi phải nịnh nọt họ để tranh thủ từng chút từng chút tiền nuôi sống những đứa trẻ trong cô nhi viện. Ông đường đường là nam tử hán đại trượng phu nhưng cả đời không lập gia đình, con cháu cũng không màng đến.
Nếu như thật sự sắp xếp thứ tự những người quan trọng trong lòng Diệp Hoan thì ông còn ở vị trí cao hơn cha mẹ hắn.
‘Công sinh không bằng công dưỡng’ sinh con đã khó, nuôi còn khó hơn. Diệp Hoan không biết bố mẹ hắn bao năm qua đã làm gì, tốn bao nhiêu tâm sức nhưng tất cả những gì lão viện trưởng làm cho hắn thì hắn đều ghi sâu trong lòng.
Trong khách sạn, Diệp Hoan và Hầu Tử một trái một phải đang xoa bóp chân cho lão viện trưởng.
"Viện trưởng à, ông đi chơi mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, khỏe rồi thì lại đi chơi tiếp, Bắc Kinh còn rất nhiều nơi mà ông chưa đi, ông nhất định phải đi tới những nơi đó mới được”. Diệp Hoan cười nói.
Gương mặt lão viện trưởng tuy rằng hiện ra vẻ mệt mỏi nhưng lại nở nụ cười rất tươi.
"Thôi, thôi. Ông đi vài ngày là được rồi, nhìn thấy mấy đứa có được tương lai sáng lạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thao-can-thai-tu/2212385/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.