Chương trước
Chương sau
Diệp Hoan không hề muốn cùng người nhà họ Thẩm xảy ra xung đột, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã nhận thức rõ ràng sự quý giá của tình thân. Trong cuộc đời, có nhiều thứ mà hắn chưa từng có được nên không biết quý trọng, bây giờ nó đã nằm ở trong tay nên hắn hiểu được nó quý giá như thế nào. Hiểu được điều đó, hắn cũng không muốn buông tha nữa chẳng hạn như tình thân.

Có điều không khí u ám ngột ngạt ở Thẩm gia không phù hợp với tính cách của Diệp Hoan nhưng hắn vẫn một mực nhẫn nại, nỗ lực tiếp thu không phải vì của cải của Thẩm gia mà là trong sinh mệnh của hắn chưa bao có nhiều người thân đến thế. Hắn có cha mẹ, có ông nội, có nhiều chú, vì vậy hắn muốn giữ họ vào sâu trong lòng, muốn cẩn thận che chở họ.

Nhưng hắn không nghĩ tới mình ở trong mắt bọn họ chỉ là một thứ đồ để đem ra trao đổi, chỉ vì lợi ích gia tộc mà họ không chần chừ hi sinh đi hạnh phúc của hắn.

Có lẽ là hắn đã suy nghĩ về tình thân này quá đơn thuần, và có lẽ nó rất phức tạp đến mức không lí giải được.

Diệp Hoan cắn răng đi ra khỏi phòng rồi xong thẳng một đường vào thư phòng của Thẩm Đốc Lễ.

"Thẩm gia dự định cho con cùng cháu gái Hàn gia lấy nhau, chuyện này cha có biết không?" Diệp Hoan bắt đầu hỏi.

Thẩm Đốc Lễ đang bấm điện thoại, thấy Diệp Hoan mang theo tư thế tra khảo tội phạm thì ông không khỏi người khổ một tiếng. Thẩm Đốc Lễ nói vài câu qua điện thoại sau đó để điện thoại xuống, nhìn thẳng hắn.

"Ta biết."

"Cha cũng có ý này sao?"

"Ta đang khuyên bọn họ."

Thẩm Đốc Lễ lắc đầu: "Ông nội của con đã tỏ thái độ tán thành rồi thì không dễ gì mà ông ấy thay đổi."

Mắt Diệp Hoan phát ra ý lạnh, lạnh lùng nói: "Cha chuyển lời cho bọn họ không nên đánh chủ ý vào việc hôn nhân của con, cuộc đời của con thì không ai có quyền làm chủ, vợ của con thì con sẽ tự mình chọn lấy, không ai có thể ngăn cản việc này kể cả ông trời, ai dám ngăn cản thì con sẽ cầm thùng xăng liều mạng đến cùng."

Nhìn Diệp Hoan nổi giận đùng đùng, tính cách hệt như một kẻ vô lại, Thẩm Đốc Lễ nhịn không được mà phì cười một tiếng.

"Được, rất giống với Thẩm Đốc Lễ ta. Đây mới là người đàn ông chân chính, dám vì hạnh phúc của mình mà không tiếc liều mạng"

Thẩm Đốc Lễ khích lệ lại khiến cho Diệp Hoan đang tức giận bỗng nhiên ngẩng người. Thực sự có chút ngoài dự đoán của mọi người, hắn vốn cho rằng cha sẽ răng dạy mình vài câu, kết quả là ông ấy lại cỗ vũ để mình đi liều mạng.

Đây là người cha như thế nào vậy?

"Ý của cha là không phản đối con đi liều mạng? Dự định của con là cầm xăng đi thiêu cháy nhà này..." Diệp Hoan cẩn thận nói.

Trầm Đốc Lễ mỉm cười, sắc mặt trở nên ôn hòa hơn.

"Con có dũng khí hơn ta năm đó rất nhiều, có điều chúng ta cũng là vì hạnh phúc của mình mà muốn liều mạng đến cùng, con cũng chủ động hơn. Con biết không, năm đó ta với mẹ con yêu nhau, bọn họ cũng phản đối không đồng ý, lúc đó ta có hơi mềm yếu, chỉ biết liều mạng khẩn cầu, biện giải, thậm chí cầu xin, phương pháp nào ta cũng từng thử qua cả, đối với cái nhà này càng ngày càng cảm thấy đau lòng, ta không thể làm gì khác là mang mẹ con cao chạy xa bay. Những năm gần đây ta một mực nghĩ lại, nếu như năm đó thái độ của ta cứng cỏi hơn một chút, bá đạo một chút, thiếu tình người một chút thì có lẽ kết quả sẽ tốt hơn chăng? Nếu vậy thì con cũng sẽ không chịu khổ ở ngoài lưu lạc hai mươi năm.

Thẩm Đốc Lễ thổn thức than thở: "Nhân sinh chỉ được lựa chọn một lần nhưng ta lại đưa ra quyết định khiến bản thân phải hối hận, một quyết định đã làm mẹ con đau khổ sợ hãi. Quyết định sai lầm khiến mẹ con vì con mà lạnh nhạt với ta, khiến con phải ở bên ngoài chịu khổ hai mươi năm, cha con không thể gặp mặt. Quyết định này là ta làm sai, nó trở thành điều khiến ta nuối tiếc cả một đời, vĩnh viễn chẳng thể nào bù đắp nổi."

Diệp Hoan trầm mặc một chút, nói: "Con không nghĩ nhiều như thế, con chỉ cảm thấy quyền lựa chọn cho cuộc sống thì không nên để người khác thao túng. Con đối với Thẩm gia hoàn toàn không có yêu cầu gì, việc nguyện ý quay về Thẩm gia là vì bản thân là con cháu đời sau, khi đã bước vào rồi thì mục đích của con cũng rất đơn giản, hi vọng Thẩm gia cũng có thể đơn giản như vậy, đừng đem con ra làm vật phẩm để trao đổi lợi ích."

Thẩm Đốc Lễ lắc đầu nói: "Nhưng thực tế, người nhà họ Thẩm không nghĩ đơn thuần như con, toàn bộ Thẩm gia giống như là một tổng thể, tất cả mọi người chỉ cần vào bàn cờ thì sẽ là quân cờ, hí khúc Liên Hoa Lạc, thì phải chờ xem người đánh cờ sắp xếp chúng ra sao?"

"Người đánh cờ là ai?"

Thẩm Đốc Lễ cười khổ nói: "Vốn là ta nhưng hiện tại ta phát hiện ra rằng ta cũng chỉ là một quân cờ trong bàn cờ mà thôi."

"Cha không phải là gia chủ sao? Gia chủ không phải là người có quyền quyết định mọi việc từ trên xuống dưới trong Thẩm gia sao?"

Trầm Đốc Lễ cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Việc nhà hoặc việc quốc sự nếu quá mềm lòng thì không làm nên chuyện, xem ra những năm này ta quá mềm yếu, vì vậy bọn họ mới quên đi sự tồn tại của ta trong cái nhà này. Việc hôn sự giữa Hàn gia và Thẩm gia thì ta là người biết cuối cùng, đúng là trào phúng thật."

Trong tiếng cười của Thẩm Đốc Lễ mang theo vài phần lạnh lẽo, Diệp Hoan chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh qua người, hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.

Trong chớp mắt, Thẩm Đốc Lễ liền khôi phục sự yên tĩnh, giữa lông mày lóe lên chút suy tư khó lường làm người khác thấy rất khó hiểu.

"Diệp Hoan, con hãy bảo vệ tốt hạnh phúc của mình, đừng để cho bất luận người nào phá hoại nó, con không giống cha hai mươi năm trước, Thẩm gia cũng không là Thẩm gia của hai mươi năm trước nữa, có ta ở đây, sẽ không có ai dám đụng đến một sợi tóc của con đâu." Diệp Hoan gật gật đầu, hắn đưa mắt nhìn Thẩm Đốc Lễ đang vùi đầu làm việc. Tâm Diệp Hoan nóng lên, hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng lời bị chặn lại ở ngực, không cách nào nói ra được.

Nhìn bóng lưng Diệp Hoan đang rời đi, Thẩm Đốc Lễ từ từ ngẩng đầu lên, cười nhạt.

Gió to có thể thổi bay một tấm giấy trắng nhưng không thể thổi bay một con hồ điệp, chỉ vì sức mạnh sinh tồn là ở chỗ không thuận theo.

... . . ".. . . ".. . . ".. . . ".. . . ".. . . ".. ... ... ... ... ... . . " . " . ".. . . ".. . . ".. . . ".. ... . . .

Trong sương phòng phía Bắc, chú ba Thẩm Đốc Nghĩa đang gọi điện thoại.

"Thẩm Hàn làm thông gia?" Đầu bên kia điện thoại là âm thanh nhẹ nhàng của một thiếu niên đang cười: "Chú ba, đây cũng là chủ ý của lão nhân gia ngài?" Thẩm Đốc Nghĩa chậm rãi nói: "Nếu như có thể thành thì Thẩm gia sẽ được nhiều điểm lợi, nếu như không thể thành thì cũng không ảnh hưởng gì tới ta. Tuy nhiên việc này nhất định sẽ tạo thành để kích với Diệp Hoan, trước tiên ta sẽ để hắn bị rối loạn trận tuyến, hắn vừa loạn, ta liền có cơ hội."

"Chủ ý của ngài là một hòn đá ném chết hai con nhạn" Đầu điện thoại bên kia nhẹ nhàng nói một câu.

Thẩm Đốc Nghĩa trầm mặc không nói, rất lâu, ông ta mới hít một tiếng, nói: "Thẩm Duệ, chuẩn bị một chút, nếu như không có tình huống bất ngờ nào xảy ra thì cháu nhanh trở về Bắc Kinh đi."

"Chú ba, ân tình lâu nay chú đối với cháu, cháu thật không biết báo đáp thế nào mới đủ" Thẩm Duệ cảm kích nghẹn ngào nói.

Thẩm Đốc Nghĩa cười nhạt nói: "Ta một đời không con, trên dưới có cháu là vừa lòng ta nhất, hơn nữa anh hai cũng đi rồi, tất nhiên là ta phải vì cháu mà tính toán một chút"

"Chú ba, sau này con sẽ hiếu kính với người như cha mình."

"Thứ ân tình ơn nghĩa không cần phải nói làm gì, ta cũng đã ở cái tuổi này thì còn có việc gì mà chưa nhìn thấu chứ! Thẩm Duệ, thứ ta giúp cháu cũng chỉ đến đây thôi, sau khi trở lại Bắc Kinh, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, e rằng ta không thể giúp cháu thêm được gì nữa." Trên mặt Thẩm Đốc Nghĩa tràn đầy mệt mỏi, tính kế lâu như thế cũng đã mệt mỏi rồi.

... . . ".. . . ".. . . ".. ... ... .. ".. . . ".. . . ".. . . ".. ... .. " . ".. . . ".. . . ".. . . ".. ... . . .

Diệp Hoan trở về Bắc Kinh, lão viện trưởng kiên trì phải về Ninh Hải chiếu cố bọn nhỏ, Diệp Hoan cũng không thể giữ được, hắn không thể làm gì khác hơn là giúp lão viện trưởng thu thập hành lý, bốn người đồng loạt đưa lão viện trưởng đến sân bay. Diệp Hoan một mực nhìn theo lão viện trưởng vào trong, hắn lưu luyến không chịu rời khỏi đó.

Trước khi đi, Diệp Hoan đã đem số tiền mình trộm được gần đây nhét vào trong hành lí của lão viện trưởng.

Cuộc sống bây giờ của các em trai em gái trong viện đều do quỹ Hoan Nhạc phụ trách chi trả, căn bản không cần tiền của hắn nữa. Tuy nhiên Diệp Hoan nhét số tiền kia thuần túy là hắn muốn hiếu kính lão viện trưởng, ông ấy đã hi sinh cả đời vì bọn trẻ, bây giờ cũng nên hưởng hưởng phúc, tiêu xài chút tiền cũng là lẽ đương nhiên. Lão viện trưởng có thể dùng tiền mua vài bộ quần áo tốt, uống mấy bình rượu ngon, hút mấy bao thuốc xịn.

"Anh Hoan, anh có tin không, nếu lão viện trưởng phát hiện số tiền kia chắc chắn sẽ hào hứng mà đi mua đồ ăn vặt, mua thịt, sách báo cho các em, số tiền đó ông ấy sẽ không dùng riêng cho mình đâu.

Hầu Tử ở trong phòng đợi ngồi nhìn chằm chằm đường băng ở ngoài sân bay, một chiếc máy bay đang rít hạ xuống mặt đất, trong mắt anh ta lại nổi lên một chút muộn phiền.

Diệp Hoan gật đầu: "Tao tin, kỳ thực chúng ta cũng giống như vậy. Trước đây cho đến bây giờ, chỉ cần trong tay có tiền là sẽ giao cho lão viện trưởng mà không hề đắn đo suy nghĩ, có lẽ nó đã trở thành thứ phản xạ có điều kiện".

Hầu Tử lẩm bẩm nói: "CCTV thật là đã đem chúng ta ra khia quật, cho chúng ta những nhận xét cảm động, chẳng hạn như kiểu nhân vật to lớn trong nước gì đó."

Trương Tam tiếp lời cười nói: "Đúng, tốt nhất do Liễu Phỉ đến trao giải cho mày, như vậy thì mày càng thích, đúng hay không?"

Hầu Tử cười hì hì, trên mặt càng lộ ra biểu hiện ngượng ngùng biểu hiện, nhìn thấy Diệp Hoan nói nhiều điều rất buồn nôn.

Diệp Hoan ôm lấy cổ của Hầu Tử, cười nói: "Chú mày cùng vị đại minh tinh kia tiến triển thế nào rồi? Hiện tại là quan hệ gì?" Hầu Tử e lệ nói: "... Chưa phát sinh quan hệ." Trương Tam khinh bỉ nói: "Anh Hoan đều vì mày mà phải làm nền đến mức độ này rồi, con mẹ nó, mày còn giả vờ là xử nam cái gì nữa chứ? Mày có thể tán gái hay không? Lẽ nào muốn tao đến giúp!"

Hầu Tử đạpTrương Tam một cước khiến Trương Tam lảo đảo, cả giận nói: "Mẹ nó, ồn ào, mày thì biết cái gì! Chuyện như vậy cần phải tiến lên từ từ, tiến lên từ từ hiểu không?" Trương Tam bất mãn hừ hừ: "Không phải là một lũy, hai lũy "

Hầu Tử tức giận nói: "Đầu mày toàn chứa những thứ tư tưởng ô uế, Liễu Phỉ là thần tượng của tao, cùng thần tượng của tao nói chuyện yêu đương thì được thôi? Mày coi tao là cái gì?"

"Mày muốn cùng cô ta nói chuyện thế nào?"

Mặt Hầu Tử mặt đỏ lên, lại bắt đầu e lệ khác thường: "Nếu như Liễu Phỉ không có nói lời thông báo, tao định hẹn cô ấy cùng uống cà phê, đi xem phim, sau đó đi ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, cuối cùng là lái xe đi đến cạnh biển, chúng ta sẽ nhặt lấy vỏ sò, vừa chạy vừa cười đùa, tao sẽ làm bộ lơ đãng mà nắm tay của cô ấy, lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc..."

Trương Tam ngơ ngác nghe ước mơ của Hầu Tử, một lát sau anh ta mới chà chà khen: "Mẹ nó, thật giống hệt với tình tiết trong phim Hàn"

Hầu Tử ngượng ngùng nhưng nở nụ cười đắc ý.

Ai biết Trương Tam lại bổ sung một câu: "Nhưng tao biết trong lòng tiểu tử mày đấy, mày muốn cùng cô ấy phát phim Nhật."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.