"Ha ha, đây cũng không phải là vấn đề đàn ông hay không đâu, đây căn bản không phải là người mà." Khương Ngọc Tuyết châm chọc nói: “Nuôi con chó thì nó cũng có thể trông nhà, còn anh ta thì làm được gì chứ? Ăn nhiều hơn chó mà làm lại ít hơn chó!"
Diệp Lâm khổ não, vừa mới muốn mở miệng nói chuyện thì Khương Ngọc Hạ đã tức giận nói: "Ngọc Tuyết, im miệng! Làm sao em có thể nói chuyện với anh rể như vậy được?"
Khương Ngọc Tuyết: “Ha ha ha! Anh rể hả? Chị, anh ta là cái thá gì chứ, làm sao xứng đáng làm anh rể của em được?"
"Em.."
“Đủ rồi!” Khương Kiến Công vỗ bàn nói: "Diệp Lâm! Cậu có thể để cái nhà này được yên không? Từ khi cậu vào nhà này thì cả nhà đều cãi nhau vì cậu, cậu có thể đừng khiến chúng tôi phiền lòng thêm nữa được không?"
Khương Ngọc Hạ không cam lòng nói: “Bố! Diệp Lâm vừa mới trở về còn chưa làm gì cả mà, làm sao lại khiến mọi người phiền lòng được chứ?"
"Ngọc Hạ! Con có thể đừng vì một người ngoài mà cãi nhau với bố con không? Có phải con muốn chọc bố tức chết thì mới vừa lòng không?"
Phương Tuệ tức giận nói.
Khương Ngọc Hạ tức giận đến mức cả hốc mắt đều đỏ lên, cũng không dám ồn ào nữa.
"Còn cậu nữa!” Phương Tuệ căm tức nhìn Diệp Lâm: “Đứng ở đây làm gì? Cút vào nhà bếp nấu cơm đi." Diệp Lâm thở dài một hơi, lặng lẽ đi vào nhà bếp.
Mấy người bên ngoài vẫn còn đang tranh luận, không bao lâu sau thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thanh-y/1074096/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.