Diệp Lâm trầm giọng nói: “Đương nhiên là anh ta được chữa khỏi nhưng mà chuyện này không phải đơn giản như vậy." "Tại sao?" Hạ lão ngạc nhiên nói.
Sắc mặt Diệp Lâm tối sầm xuống: “Chuyện hạ độc này không đơn giản."
“Người hạ độc sẽ không tùy tiện hạ độc người khác chứ đừng nói đến loại độc có thể khiến con người đoạn tử tuyệt tôn như thế này."
"Trừ phi là có thâm cừu đại hận gì, nếu không sẽ khHạ lão độc anh ta.”
Hạ lão kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cậu ấy đã đắc tội với người nào rồi sao?"
"Có lẽ như vậy." Diệp Lâm gật đầu: “Một khi trùng độc bị lấy ra thì người hạ độc lập tức sẽ biết được, nếu như quả thật là thâm cừu đại hận thì tôi đoán người kia sẽ tìm đến nữa."
Gương mặt Hạ lão tràn đầy vẻ khiếp sợ: “Vậy... vậy có cách nào cứu cậu ấy không?"
Diệp Lâm nói: “Đi một bước tính một bước thôi."
Trở lại bệnh viện, Diệp Lâm vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì lập tức nhận được điện thoại của Trần Phước Nguyên.
Thì ra tài khoản của công ty dược phẩm Khương thị đã bị ngân hàng đóng băng.
Bây giờ công ty không hề có một chút vốn lưu động nào cả, không thể làm được chuyện gì.
Sáng sớm Khương Ngọc Hạ đã ra ngân hàng chính là bận xử lý việc này,
Diệp Lâm khẽ cau mày: "Tại sao tài khoản lại bị đóng băng?"
Trần Khánh Nguyên "Ban đầu Khương thị Dược phòng nợ ngân hàng rất nhiều và có bảo lãnh là Công ty TNHH Khương thị Dược đã liên kết với nhiều công ty khác."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thanh-y/1074094/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.