Trước cửa biệt thự, gương mặt Hạ lão tràn đầy vẻ nghi ngờ: "Cậu Diệp! Cậu...Cậu vừa rồi cậu không nên nói chuyện với Bà Triệu như vậy.”
"Sao vậy?" Diệp Lâm hỏi ngược lại.
Hạ lão nhẹ giọng nói: “Bà Triệu cũng bởi vì bệnh tình của con trai nên trong lòng mới nóng nảy, lớn tiếng chanh chua mà thôi, thật ra thì bản thân bà ấy rất hiền lành."
"Hơn nữa, mạng lưới giao thiệp của Bà Triệu ở thành phố Quảng Dương cực kỳ lớn, ngay cả ông Thiên cũng phải nể mặt bà ấy mấy phần."
“Cậu chủ Triệu làm chủ mấy ngân hàng lớn ở thành phố Quảng Dương, mấy công ty lớn ở thành phố Quảng Dương cũng phải dựa vào cậu ấy.”
"Vợ của cậu mở công ty dược phẩm, cần đả thông quan hệ với bên ngân hàng! Nếu như lần này có thể kết duyên với nhà họ Triệu thì rất nhiều chuyện đều sẽ dễ dàng hơn."
Diệp Lâm khẽ cười: “Vậy thì sao? Một lát nữa bà ta sẽ đến cầu xin tôi, chắc chắn cũng sẽ không để ý trước kia tôi đã nói gì đâu.”
Hạ lão mờ mịt hỏi: “Cậu Diệp! Cậu chắc chắn bà ấy sẽ đến cầu xin cậu sao?"
Diệp Lâm: “Đổi một vị thầy thuốc khác thì chưa chắc bà ta sẽ đến cầu xin tôi, nhưng mà bây giờ là thần y Tiết đó đi vào, bà ta nhất định sẽ đến cầu tôi."
"Tại sao?" Hạ lão kinh ngạc.
Diệp Lâm cười nhạt: “Ông có chú ý đến hai tay của thần y Tiết không?"
Hạ lão lắc đầu.
Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Vật tùy thân của thần y Tiết chính là một túi châm cứu, chứng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thanh-y/1074091/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.