Chương trước
Chương sau
Trong một phòng ăn yên tĩnh của nhà hàng Hạnh Phúc! Cuối cùng Diệp Lâm và Khương Ngọc Hạ vẫn đi ăn cơm cùng Triệu Gia Phùng
"Chủ nhiệm Triệu! Anh biết được chuyện gì?" Khương Ngọc Hạ vội la lên.
Triệu Gia Phùng liếc nhìn Diệp Lâm rồi cười nhạt nói: "Tôi nghe nói là người nào đó của công ty các em đắc tội tổng giám đốc Hoàng Vĩnh Phong của Thành phố Hải Dương chúng ta."
"Trong cơn tức giận tổng giám đốc Phong đã cho mười bảy công ty đó hủy bỏ đơn đặt hàng với các em!"
"Thì ra là Hoàng Vĩnh Phong làm!" Diệp Lâm bất chợt hiểu
Hoàng Vĩnh Phong đó cũng được coi như là nhân vật lớn của thành phố Hải Dương này! Mặc dù không bằng Nam Bá Thiên nhưng thực lực chẳng thua gì thập đại gia tộc.
Chỉ cần ông ta ra mặt thì sẽ có rất nhiều người nể mặt ông ta. "Hoàng Vĩnh Phong?" Sắc mặt Khương Ngọc Hạ trắng bệch: "Là... là ai đắc tội ông ta chứ?"
"Ha Triệu Gia Phùng nhìn Diệp Lâm rồi chậm rãi nói: "Ngọc Hạ! Bây giờ truy cứu trách nhiệm đã không còn ý nghĩa gì nữa!
Có điều em đừng lo vì quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Phong rất tốt! Tôi có thể giúp em quyết chuyện này."
Khương Ngọc Hạ không khỏi vui mừng: "Đàn anh! Cám ơn anh!"
"Với quan hệ của chúng ta thì cần gì phải nói cám ơn chứ!" Triệu Gia Phùng cười ha ha nói, ánh mắt suồng sã đảo quanh khắp người Khương Ngọc Hạ.
Trong lúc ăn, Khương Ngọc Hạ có đi ra ngoài một chuyến.
Triệu Gia Phùng nhân cơ hội tiến đến gần cười nói với Diệp Lâm: "Diệp Lâm! Anh muốn tôi giúp Khương Ngọc Hạ thì anh phải hứa với tôi hai điều kiện."
"Thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ anh phải rời khỏi Khương Ngọc Hạ"
"Thứ hai, anh phải đi chữa bệnh cho cậu chủ Hoàng!"
"Nếu không tôi sẽ khiến cho công ty của Khương Ngọc Hạ xong đời."
"Ha ha ha! Anh nên biết công ty của Khương Ngọc Hạ mắc nợ không ít! Một khi truy cứu thì cô ấy sẽ gặp phải tai họa ngục tù!"
Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Triệu Gia Phùng! Đây là ý của anh hay là của Hoàng Vĩnh Phong?"
Sắc mặt Triệu Gia Kiệt khẽ thay đổi, đúng là anh ta mượn thế lực của Hoàng Vĩnh Phong khiến cho mười bảy công ty kia hủy đơn đặt hàng! Sau đó anh lại tiếp tục mượn nó đi uy hiếp Diệp Lâm và Khương Ngọc Hạ
"Anh quan tâm nhiều vậy làm gì?" Triệu Gia Phùng lạnh lùng nói: "Nếu anh không đồng ý thì không quá một ngày tôi sẽ có thể làm cho Khương Ngọc Hạ ngồi tù!"
Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Triệu Gia Phùng! Anh muốn gì thì cứ nhắm vào tôi và đừng liên lụy đến vợ tôi! Nếu để liên lụy đến vợ tôi thì chính là tự anh muốn tìm chết!"
Nói xong, Diệp Lâm đứng phắt dậy bỏ đi!
"Diệp Lâm! Anh đừng hối hận!" Triệu Gia Phùng tức giận: "Trước mười giờ tối nay, nếu anh không tới thì tôi sẽ khiến anh hối hận không kịp!"
Diệp Lâm không thèm nhìn anh ta mà đi thẳng.
Hai giờ rưỡi xế chiều, Diệp Lâm và Khương Ngọc Hạ vừa tới công ty thì thấy vợ chồng Khương Kiến Công và Phương Tuệ
"Bố mẹ..." Khương Ngọc Hạ vừa định chào hỏi thì hai người đó đã chạy tới...
"Diệp Lâm! Cậu... có phải cậu muốn hại chết Ngọc Hạ nhà tôi mới vừa lòng không?" Phương Tuệ xông tới tức giận mắng chửi.
"Sao vậy?" Diệp Lâm không hiểu.
"Sao vậy? Cậu còn hỏi sao vậy?" Phương Tuệ rống giận: "Hôm nay cậu đã làm cái gì ở bệnh viện?"
Khương Ngọc Hạ thắc mắc: "Mẹ! Mẹ đừng kích động! Diệp Lâm đã làm cái gi?"
Phương Tuệ tức giận nói: "Buổi sáng, cậu ta đã xung đột với vợ của ông Hoàng Vĩnh Phong! Vì giành công mà thiếu chút nữa đã hạ chết con trai của ông Hoàng Vĩnh Phong."
"Tổng giám đốc Phong tức giận mới chặt đứt tất cả công việc của công ty các con!"
Hôm nay hai người đi tìm Nam Bá Thiên! Kết quả Nam Bá Thiên hoàn toàn không muốn gặp bọn họ! Hơn nữa, còn cho người nhắn với bọn họ đã thanh toán xong với Diệp Lâm rồi.
Hai người thất vọng đi về, ở trên đường lại biết được chuyện của công ty nên lúc này mới nổi giận đùng đùng chạy tới.
KHương Ngọc Hạ ngẩn người, thì ra người Triệu Gia Phùng nói là Diệp Lâm? Khó trách Triệu Gia Phùng nói không truy cứu trách nhiệm, thì ra là giữ mặt mũi cho Lâm Mạc Huy!
Mọi người chung quanh cũng xi xào bàn tán: "Thì ra là bởi vì anh ta!"
"Tên vô dụng này không chỉ không có bản lĩnh mà cả năng lực gây họa cũng không yếu."
"Anh ta muốn hại chúng ta mất chén cơm đó!"
"Aiz, thật ra thì năng lực của Khương Ngọc Hạ không tệ, cũng chỉ do bị tên vô dụng này liên lụy!"
Phương Tuệ gầm lên: "Diệp Lâm! Tôi không nói cậu giúp Ngọc Hạ nhưng cậu có thể dừng kéo chân Ngọc Hạ được không?"
"Ngọc Hạ đã đủ mệt mỏi vì cái nhà này rồi! Còn cậu thì sao? Chẳng cống hiến chút gi cho gia đình mà còn cả ngày gây họa! Cậu... Cậu có phải muốn hại chết chúng tôi luôn không?"
"Mẹ! Mẹ nghe ai nói mấy lời này vậy?" Diệp Lâm cau mày: "Có phải là Triệu Gia Phùng nói không?"
Phương Tuệ tức giận nói: "Hừ! Nếu chủ nhiệm Triệu không nói với tôi thì có lẽ cả nhà chúng tôi cũng không biết chết như thế nào!"
Diệp Lâm nói: "Mẹ! Tên Triệu Gia Phùng đó cố ý khích bác ly gián! Mẹ không nên tin anh ta!"
"Diệp Lâm!" Khương Ngọc Hạ thất vọng nói: "Em không quan tâm anh có tiền hay không! Em chỉ hy vọng chồng của em có thể thành thật lương thiện."
"Chủ nhiệm Triệu còn nói em đừng truy cứu trách nhiệm! Rõ ràng là thiên vị anh mà anh... Sao anh có thể nói chuyện như vậy?"
Diệp Lâm than thở... Tên Triệu Gia Phùng đúng là âm hiểm hèn hạ...
"Tôi không quan tâm cậu thế nào!" Phương Tuệ tức giận nói: "Bây giờ cậu lập tức đi tìm tổng giám đốc Phong! Tôi không quan tâm là cậu quỳ xuống dập đầu hay là chết quách ở đó! Dù sao cậu chắc chắn phải đi giải quyết chuyện này!"
Diệp Lâm nói: "Mẹ! Chỉ chút chuyện nhỏ này cần gì phải vậy chứ?"
"Đây là chuyện nhỏ sao?" Khương Kiến Công tức giận nói: "Cậu có biết cậu khiến công ty mất mười bảy đơn đặt hàng làm tổn thất gần hai trăm tỷ! Nhiều tiền như vậy mấy đời cậu cũng không kiếm được!"
Diệp Lâm nói: "Không phải chỉ là đơn đặt hàng sao? Con đã nói trong vòng ba ngày sẽ ký được đơn đặt hàng ít nhất là một ngàn tỷ!"
"Ôi trời! Anh rể à! Anh ký bằng miệng à?" Khương Trường Viễn cười nói: "Ban ngày mà nắm mơ gi đấy? Ba ngày ký hơn một ngàn tỷ! Ha ha ha! Anh thật biết nói đùa!"
"Đúng đó, đời này tôi chưa từng thấy đơn đặt hàng nào lớn như vậy!"
"Một năm công ty chúng tôi chỉ có thể ký tổng cộng bao nhiêu đơn đặt hàng chứ? Trước khi khoác lác thì có thể chuẩn bị bản thảo trước không?"
Mọi người bốn phía đều ồn ào theo, hoàn toàn là dáng vẻ xem náo nhiệt.
Phương Tuệ rèn sắt không thành thép: "Diệp Lâm! Cậu có thể để ý đến thể diện của chúng tôi không?"
"Làm chuyện mất mặt như vậy trước mặt nhiều người thế này thì cậu có thấy xấu hổ không hả?"
Khương Kiến Công cắn răng nói: "Đủ rồi! Bà đừng nói với cậu ta nữa! Thứ người như cậu ta biết cái gì gọi là thể diện sao?"
Lúc này Khương Vĩnh Khánh đi ra.
Chuyện tối ngày hôm qua khiến Khương Vĩnh Khánh thật sợ hết hồn nên ngay lập tức phái người đi hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì! Ông ta biết được chuyện Khương Kiến Công và Phương Tuệ đi Nam Bá Thiên thì biết được Nam Bá Lộc đã thanh toán xong với Diệp Lâm thì trong lòng mới coi như là yên ổn.
Ông ta kiêu ngạo liếc qua Khương Ngọc Hạ: "Ngọc Hạ! Giao công ty cho cháu mà cô lại xử lý như vậy? Cháu thật làm cho ông thất vọng!"
Sắc mặt Khương Ngọc Hạ xanh mét, cô cắn răng không nói lời nào. "Ông thấy cháu không cần phải quản công ty lớn này nữa!"
Khương Vĩnh Khánh nói: "Bỏ đi! Dù sao chúng ta cũng đều là người nhà họ Khương! Ông giúp cháu một chút vậy."
"Ông ra một tỷ bảy mua cổ phần có trong tay cháu! Những chuyện công ty sẽ do ông đi xử lý!"
"Cái gì?" Khương Ngọc Hạ trợn to hai cổ phần trong tay cô trị giá ít nhất một trăm bảy chục tỷ.
Bây giờ, Khương Vĩnh Khánh chỉ bỏ ra một tỷ bảy để mua lại chẳng phải là thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.