Mấy người trong phòng đều sững sờ. Phương Tuệ không hiểu gì bèn lắp bắp hỏi lại: “Cái gì... Quần áo gì chứ?"
"Chính là bộ đồ mà cậu Diệp mặc ngày hôm qua..." Ngô quản lý vừa nói đến đây thì nhìn thấy Hoàng Kiến Đình liền lập tức nói: “Đúng rồi! Đúng là bộ mà anh đang mặc trên người đây ạ."
"Hả, cái này sao?" Hoàng Lương cũng ngạc nhiên há hốc mồm! Ngay cả bộ đồ này cũng phải thu lại sao?
“Đúng vậy ạ! Ngày hôm qua chỉ là cho mượn tạm bộ đồ này để mặc thôi! Nếu quý vị muốn lấy luôn thì có thể mua lại ạ.”
Ngô quản lý cười nói: “Bộ quần áo này tổng cộng là hai trăm ngàn đô ạ.” Hoàng Kiến Đình run run, anh ta lấy đâu ra hai trăm ngàn đô cơ chứ.
"Ông có lầm không? Đây là bộ quần áo mà ông Bá Lộc tặng cho chúng tôi mà." Phương Như Nguyệt vội kêu to lên.
Ngô quản lý gật đầu: “Không lầm đâu ạ! Đúng thật là ông Bá Thiên đã lấy bộ đồ này đi nhưng vẫn chưa trả tiền ạ."
Phương Tuệ há hốc mồm: "Vậy... vậy..."
Ông Bá Thiên có thể tặng chiếc xe mấy chục tỉ và cái đồng hồ mấy trăm triệu mà tại sao bộ quần áo hai trăm triệungàn đo lại không tặng được nhỉ?
“Thôi bỏ đi! Không cần quần áo nữa.” Khương Kiến Quốc giận dữ nói.
Hoàng Lương không cam lòng mà cởi bộ quần áo ra đưa cho Ngô quản lý! Đột nhiên Ngô quản lý hoảng sợ kêu lên: “Ơ! Bộ quần áo này bị sao vậy? Mấy người... Mấy người đã sửa lại bộ quần áo này đúng không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thanh-y/1074057/chuong-21-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.