“Chẳng qua là bác cả! Bác không thể ngồi ở chỗ này!” Khương Trường Viễn đột nhiên nói.
“Tại sao?” Khương Kiến Công nói.
Khương Trường Viễn: "Đây là nơi những nhân viên xuất sắc của tập đoàn chúng ta ngồi! Bây giờ bác ngồi ở đây thì những nhân viên này không còn chỗ để ngồi!"
"Cái đó ... Vậy thì ra trước ngồi đi ..." Khương Kiến Công nói.
Khương Trường Viễn nói: "Gia đình bác cũng đừng ở gần tầm mắt của lão gia tử! Miễn cho lão gia tử thêm tức giận."
Khương Kiến Công vội la lên: "Vậy chúng ta ngồi nơi nào a?"
"Ầy, bên kia!" Khương Trường Viễn một chỉ chỗ lối ra, đằng kia có một cái bàn trông rất tồi tàn.
Chiếc bàn này đặc biệt dành cho những công nhân làm việc tại đây.
Mấy người Khương Kiến Công ngẩn ra! Bọn họ dù sao cũng là Khương gia trực hệ phải ngồi chung với đám công nhân đó sao? Ngay cả nhân viên công ty còn không bằng?
"Cái này. . . Đây rốt cuộc là tạo ra cái nghiệt gì a. . ." Phương Tuệ nhịn không được che mặt mà khóc.
Lúc này, lão gia tử Khương Vĩnh Khánh đi tới.
"Kiến Công, các con đến rồi!" Khương Vĩnh Khánh thanh âm lãnh đạm.
"Cha!" Khương Kiến Công Phương Tuệ lập tức đứng người lên, thanh âm sợ hãi, còn mang theo vẻ kích động.
Nhiều năm như vậy, Khương Vĩnh Khánh nhưng không có để ý tới qua bọn họ! Đây coi là là lần đầu tiên tự mình đến nói chuyện với bọn họ.
Khương Vĩnh Khánh gật đầu: "Đã đến thì đi qua ngồi một chút, tôi có chút việc muốn nói với các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thanh-y/1074046/chuong-15-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.