Tề Thụy Nam vô lựcbuông thỏng hai cánh tay, chuông đồng trong tay lăn xuống mặt đất, ánhmắt của hắn dính chặt vào chiếc chuông đồng còn trên mặt thì lộ ra mộtnụ cười trào phúng.
Nếu không phải hắn muốn yêu cầu mọi việc ổn định thì có lẽ hắn đã có thời gian kịp giữ lại nàng.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Nội tâm đã từng khép chặt lại mở ra một lần nữa,hắn cho rằng sau khi Tử Tâm ra đi thì hắn sẽ diieendaanleequuydoon không động tâm với bất kỳ người nào được nữa.
Trên đời này còn có mộtngười giống như Tử Tâm sao? Ôn nhu cẩn thận, học rộng tài cao, mỗi ngàyđều đốc thúc hắn không biết mỏi mệt, khuyên hắn tiến tới, cũng sẽ muabút nghiên cũng sách vở đến, muốn hắn học hành thật tốt.
Sau khiTử Tâm mất đi, hắn mờ mịt không biết nên đi nơi nào, hắn còn chưa làmnên sự nghiệp kia mà, còn chưa cho người ta phát hiện ra sự tiến bộ củahắn mà nàng đã bỏ lại hắn mà đi rồi sao?
Có lẽ chính là chính khi đó dã tâm của Tề Thụy Nam mới dần dần được nhen nhóm lên.
Đích xác là vài năm nay hắn cũng làm rất khá, diieendaanleequuydoon hiềndanh của Hoài vương đã truyền khắp thiên hạ, tuy có được điều này nhưngtrong lòng ngược lại càng thêm hư không, cần phải có gì đó để bổ khuyếtthêm nhiều nữa.
Lâm Hi Nguyệt, người này vừa thấy hắn liền hai phát sáng, một nha đầu lanh chanh láu táu, có chỗ nào tốt đâu?
Khi nhìn thấy nàng ở Yến Phiên Tiêm thì nàng còn biến thành hoa khôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thai-tu-phi/2794106/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.