Du Nhiên nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn chòng chọc Tề Diệc Bắc một lúc, khóe miệng bất giác cong lên, "Huynh chính là cái vị thần tiên sống đã giúp ta hả giận đó sao?"
"Ta tưởng nàng không có hành động gì." Tề Diệc Bắc lẩm bẩm trong miệng, "Sớm biết nàng có sắp đặt thì ta đã không làm điều thừa thãi này rồi."
"Sao có thể thừa được." Phó Du Nhiên chưa từng cười vui vẻ như vậy, gần như quên mất cần phải giấu đi biểu hiện vui mừng, "So với ta thì huynh vất vả hơn nhiều."
Hai người họ ở chỗ này trao đổi một cách tâm đắc, Lâm Hi Nguyệt đã sớm ngồi xổm xuống đất cười lạc cả giọng, xong mới vịn cái ghế từ từ đứng lên, khuôn mặt vì cười mà đỏ bừng, "Không được rồi, ta phải ra ngoài một lát để bình ổn tâm trạng đây, các người không cần chờ ta...ta sẽ tự trở về."
Nếu không phải Phó Du Nhiên còn e ngại thân phận của mình thì đã theo Lâm Hi Nguyệt ra ngoài cười thật to ba tiếng, nhưng đáng tiếc nàng cần phải giữ hình tượng của Thái tử phi, sau khi nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Lâm Hi Nguyệt vội ôm bụng từ một bên hông cửa đi ra ngoài. Phó Du Nhiên chỉ lo xem trò cười trong điện nên không để ý sau khi Lâm Hi Nguyệt ra ngoài không bao lâu, Hoài vương ở cách đó không xa cũng đứng dậy bước ra cửa.
Lại nói Cố Khuynh Thành thật sự không nhìn ra Tử Yên bị cái gì, chỉ đành phải nhỏ giọng khuyên lơn, lúc này Tử Yên cũng không biết trên mặt mình như thế nào, nắm lấy tay Cố Khuynh Thành, cao giọng nói: "Sư tỷ, tỷ mau nói cho bọn họ biết muội chính là Công chúa Đại Ngụy!đdlqđ
Cố Khuynh Thành nghĩ mình có thể chứng minh bằng cách nào? Nàng khẽ chau mày suy nghĩ một chút mới nhẹ giọng nói: "Muội có tín vật gì không?"
Đông Phương Cẩn nghe vậy sắc mặt liền biến hóa, nhưng ánh mắt Tử Yên lại sáng lên, "Suýt nữa thì quên mất." Nói xong nàng ta móc từ trong ngực ra một miếng kim bài lớn chừng nửa bàn tay, tiện tay ném tới trước đdlqđ mặt Đông Phương Cẩn, oán hận nói: "Đông Phương Cẩn, đây chính là ấn tín của bản cung, mở to mắt của huynh ra mà nhìn cho rõ!"
Đông Phương Cẩn nhặt kim bài lên, lật qua lật lại kim bài xem xét một hồi, trên mặt xẹt qua một chút bất đắc dĩ rồi khom người nói với Chiêu Thái đế: "Kim bài này thực sự là của Hoàng muội."
Tử Yên cuối cùng là thở ra, tạm thời quên mất tình cảnh lúng túng của mình, căm tức nói: "Đợi ta trở về nước, nhất định sẽ bẩm báo với Phụ hoàng chuyện hôm nay huynh làm!"
Đông Phương Cẩn rất khéo léo trừng mắt, trong đầu không ngừng tính toán nên kết thúc như thế nào, Tề Diệc Bắc đột nhiên nói: "Công chúa không cần nóng lòng, sau khi chuyện này có kết luận rõ ràng, cô lập tức có thể theo Đông Phương huynh trở về nước."
Đông Phương Cẩn hít một hơi thật sâu rồi ngồi lại vị trí, cũng không vội mở miệng, Chiêu Thái đế khẽ mỉm cười, "Tần Hữu Lộc, cho mở yến tiệc."
Phó Du Nhiên thấy kịch hay đã qua nên hứng đdlqđ thú cũng giảm xuống, đứng dậy nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, không biết có phải nhi thần ngửi thấy mùi bất nhã hay không mà cảm thấy đầu hơi choáng váng."
Chiêu Thái đế ân cần nói: "Vậy à? Vậy Thái tử hãy nhanh chóng đưa Thái tử phi hồi cung nghỉ ngơi, cho truyền thái y đến, phòng ngừa vết thương cũ lại tái phát."
Tề Diệc Bắc đứng dậy lĩnh chỉ, không nhìn đến ánh mắt có thể giết người của Tử Yên, nửa ôm nửa đỡ Phó Du Nhiên "Đang choáng váng đầu" đi ra ngoài.
Đợi ra khỏi đại điện, Phó Du Nhiên mới phát hiện ra bên ngoài điện có rất nhiều triều thần đang đợi ở đó, nhìn trang phục trên người họ, xem ra là đoàn sứ thần nước Ngụy đi cùng với Đông Phương Cẩn, giờ mới hiểu được, thì ra là mặc kệ Đông Phương Tử Yên có phải là Công chúa nước Ngụy hay không thì Đại Tấn cũng sẽ không chịu để yên, mà nước Ngụy cũng chuẩn bị rất kỹ càng. Nếu phải phân biệt trình tự, thì họ cũng chỉ là người đi ngang qua sân khấu mà thôi. Giống như là sự yên bình trước khi đại chiến, sau khi yến tiệc kết thúc cũng chính là thời điểm hai nước cò kè mặc cả, cũng là thời cơ để bọn họ thể hiện.đdlqđ
"Thật là sảng khoái! Nhất định phải bắt chẹt họ một khoản thật bự!" Tề Diệc Bắc hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện. Nhưng được ở bên cạnh Phó Du Nhiên, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng không ngừng lảm nhảm, hình như cũng không phải là một chuyện nhàm chán.
"Điều huyền diệu mà huynh nói rốt cuộc là cái gì?"
"Ừm . . . . . Một túi khí làm bằng da trâu." Tề Diệc Bắc hơi ngượng, dù sao thân là Thái tử phải mà lại đi làm mấy cái chuyện như vậy, ờ. . . . . . Rồi lại không nhịn được huơ tay múa chân giải thích, "Để một ống trúc rỗng ruột vào túi khí, một đầu cố định vào túi da trâu, đầu kia dùng dùng bông gòn nhét kín, khi nàng ta ngồi xuống sức nặng sẽ đè xuống túi khí, bông gòn sẽ bị đẩy ra, khí thông qua ống trúc vọt tới đầu đang cố định da trâu, lúc đó sẽ phát ra tiếng động kia."
Phó Du Nhiên làm ra vẻ mặt sùng bái, vỗ vỗ vào bờ vai của hắn thật mạnh, "Không cần phải ngượng, như vậy mà cũng nghĩ ra, huynh thật là tài đấy!"
Tề Diệc Bắc bật cười nói: "Nàng cũng không kém."
"Không dám không dám, ta còn kém xa."
Hai người vừa nói vừa cười trở về Đông cung, Tề Diệc Bắc không ở lại mà quay về cung Tử Thần, trên mặt Phó Du Nhiên đã khắc một chữ "Thoải mái", trong miệng ngâm nga một tiểu khúc, lắc lư đi dạo một chút, mãi cho đến chân trời dần tối, Lâm Hi Nguyệt mới rạng ngời từ ngoài cửa đi vào.
Phó Du Nhiên vội nhào tới, níu lấy lỗ tai Lâm Hi Nguyệt quát: "Đã chạy đi đâu? Bỏ ta một mình ở đây hả."
Tâm trạng Lâm Hi Nguyệt hiển nhiên rất không tệ, bị người ta nhéo lỗ tai mà cũng không đánh trả, thậm chí còn cười đến mức ánh mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm, Phó Du Nhiên thấy vậy toàn thân liền nổi da gà, "Mi làm gì thế? Lại lộ vẻ háo sắc?"
Lâm Hi Nguyệt gật đầu, "Hoài vương đi dạo cùng ta cả buổi chiều, thế nào hả?"
Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói: "Hoài vương không ở cung Tử Thần sao?"
"Làm gì ngạc nhiên như vậy?" Lâm Hi Nguyệt bày ra tư thế ngắm nghía: "Chẳng lẽ ta không có một chút lực hút nào sao?"
Phó Du Nhiên đẩy Hi Nguyệt một cái, "Ít mơ mộng đi, đây không phải là rất không bình thường sao? Hoài vương là một nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, hôm nay ra đòn bắt chẹt nước Ngụy, chuyện này nếu làm tốt chắc chắn sẽ làm nên danh tiếng, hắn mà chịu bỏ qua à."
Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên một lúc mới lắc lắc đầu nói: "Mi bị lão Tề đồng hóa rồi."
Phó Du Nhiên sững sờ, "Ta á?"
"Đúng, mi cũng bắt đầu có thành kiến với Hoài vương rồi."
Phó Du Nhiên bĩu môi, "Ta lại không cảm thấy vậy, tóm lại chính mi phải nắm chặt, hiện tại ta lại cho rằng bọn họ đều là những vương công quý tộc, chúng ta với họ không thể đi chung một con đường."
Lâm Hi Nguyệt cười nói: "Cài gì mà không chung đường, nếu mi không xuất cung thì mi và hắn sẽ đi chung đường rồi!"
Không xuất cung? Tâm trạng của Phó Du Nhiên xuống thấp không ít, sau khi trở lại trong phòng ngủ, bất giác lấy ra cái hộp gỗ tử đàn, mở ra, cầm lấy Tử Tinh lên ngắm một lúc, lại cầm ngọc bội của Tề Diệc Bắc lên nhìn rồi thở dài một tiếng, lần nữa đeo khối ngọc bội hình rồng lên cổ, nếu phải đi, vậy coi như đây là vật kỷ niệm.
Phó Du Nhiên cứ như vậy mà ngồi trước cửa sổ, đang nghĩ nên như nói với Tề Diệc Bắc như thế nào cho hợp lý, rồi làm sao vận chuyển chiếc rương kia ra ngoài cung cũng là chuyện khó, nói không chừng có thể tìm Mặc Vĩ Thiên giúp một tay. . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, không ngờ đã đến đêm khuya, đi ra ngoài hỏi thăm một chút mới hay Tề Diệc Bắc còn chưa trở lại, đã trễ thế này, cửa cung cũng đã đóng, không cần phải nói nhất định là lại xuất cung đi dạo ngắm trăng với Cố Khuynh Thành muội muội rồi.
Tâm tình của Phó Du Nhiên hoàn toàn rơi xuống đáy cốc, ý niệm muốn xuất cung cũng càng kiên định hơn, vì vậy, sáng hôm sau lúc Tề Diệc Bắc trở lại Đông cung đã thấy trong tẩm cung có một gói quần áo lớn đã được sắp xếp ngay ngắn, hắn ôm tâm tình nghi ngờ mở ra xem, thấy đều là quần áo của Phó Du Nhiên, bên dưới cùng gói đồ còn phát hiện một hộp trang sức đầy ắp, tất cả đều là châu báu trang sức của Thái tử phi.
Lần này Tề Diệc Bắc hoàn toàn khẳng định, cũng đánh hơi được một chuyện rất không tốt, Phó Du Nhiên muốn đi? Cái ý niệm này vừa mới thoáng qua, Tề Diệc Bắc lại đập tan tành, hắn không thích cái ý nghĩ này, vô cùng không thích.
"Huynh đã về rồi?"
Tề Diệc Bắc nghe tiếng quay đầu lại, thấy Phó Du Nhiên đang cầm một cái chậu hoa nhỏ đi vào, thấy gói đồ trên giường bị xốc ra lung tung bèn oán trách nói: "Thật vất vả mói gói lại được, vậy mà bị người ta lục tung lên." Nói xong đặt chậu hoa lên bàn, nhảy lên giường thu thập lại túi đồ.
"Nàng muốn làm gì?"
"Không nhìn ra được sao?" Phó Du Nhiên toàn lực kháng chiến với gói quần áo, "Ta biết đồ đạc này có hơi nhiều, nhưng những thứ này đều được đo may cho ta, có để lại thì người khác cũng không dùng được, vứt đi thì rất lãng phí."
Trong lòng Tề Diệc Bắc rất buồn bực, ngồi vào bên cạnh bàn nhìn chậu hoa, nói nó là "Hoa" thì xũng coi trọng nó quá, trong chậu hoa lớn chừng bàn tay chỉ có một phiến lá nhọn, không nhìn ra là loại hoa gì. Hắn tức giận nói: "Cái này cũng là làm cho nàng sao?"
Phó Du Nhiên lần nữa sắp xếp cẩn thận gói quần áo lại xong mới xuống giường, ngồi vào bên cạnh Tề Diệc Bắc nói: "Ta trồng gần một tháng, có điều nó không lớn lên mấy."
"Nói thừa." Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Giờ cũng sắp sang mùa đông rồi, còn trồng hoa gì nữa?"
"Hung dữ như vậy làm gì?" Phó Du Nhiên liếc hắn một cái, "Cái này không phải là hoa, lúc trước ta nhìn thấy mảng cỏ trước cửa cung có phần lụi tàn liền đào một gốc lên trồng, xem thử nó có thể vượt qua được mùa đông này hay không."
Tề Diệc Bắc hoàn toàn im lặng, cầm chậu hoa trong tay nhìn hồi lâu, "Cỏ gì vậy?"
Phó Du Nhiên giành lại chậu hoa, "Không cần huynh quan tâm." Nói xong liền tìm một khối tơ lụa, cẩn thận bọc chậu hoa lại rồi nhét vào trong gói đồ siêu lớn của mình, xong rồi bèn ngó ngó chỗ này một chút, xem chỗ kia một chút, chỉ sợ có cá lọt lưới. Tề Diệc Bắc chống má ngồi ở đó hờn dỗi, Phó Du Nhiên đi vòng vo một vòng lớn, rốt cuộc phát hiện Tề Diệc Bắc có vấn đề bèn ngồi xuống ân cần hỏi thăm: "Huynh làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?"
"Ừ."
"Ừ cái gì hả?" Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Ta biết rồi, có phải vị Đại sư huynh của người ta ra tay rồi không?"
Tề Diệc Bắc không hiểu ra sao nói: "Sư huynh nào? Ra tay cái gì?"
"Sư huynh của Cố Khuynh Thành ấy, ngày hôm qua chẳng phải rất tốt đẹp à, sao hôm nay lại giống như chó sắp chết vậy? Nhất định là gặp khó khăn trong chuyện tình cảm rồi."
Tề Diệc Bắc liếc mắt, "Không có."
"Ta không tin." Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc hình như hơi tức giận, khoát tay một cái nói: "Không nói thì thôi vậy, dù sao ta cũng không giúp được huynh, đúng rồi, ngày hôm qua kết quả như thế nào?"
"Chỉ có thể nói chúng ta cũng không quá đáng lắm, ngoài việc bắt nước Ngụy phải viết quốc thư xin lỗi, còn yêu cầu họ phải tiến cống ba năm để tỏ vẻ hữu nghị, còn có. . . . . ."
"Tiến cống?" Đây là việc làm của nước thuộc địa, làm như vậy mà còn nói là không quá đáng ư? Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói: "Bọn họ đồng ý sao?"
"Tiến cống chỉ là cách nói thông tục, trên hiệp định thì viết là tặng quà để tăng thêm tình hữu nghị giữa hai nước."
"Vậy Tử Yên thì sao?"
"Mặc kệ nói thế nào thì nàng ta vẫn là một Công chúa, chúng ta là không thể động vào nàng ta, nhưng đợi khi nàng ta trở về nước, có lẽ cũng không có miếng ngon gì để ăn đâu, cũng coi như đã báo thù cho nàng."
Phó Du Nhiên chợt có chút ảo não, "Thật ra thì ngày hôm qua chúng ta trêu chọc nàng ta cũng coi là báo thù rồi, nàng ta khiến nước Ngụy tổn thất nhiều như vậy, trở về nước còn giữ được mạng sao?"
Tề Diệc Bắc khẽ cười, "Coi như không có chuyện này, theo tính tình của nàng ta nếu như ở lại trong cung thì chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi, nàng cho rằng ai cũng sẽ chịu đựng nàng ta sao? Hậu cung nước Ngụy còn thâm sâu hơn ở đây rất nhiều."
"‘Thâm sâu hơn’ là có ý gì? Nơi đó hậu phi còn đấu đá lợi hại hơn ở đây sao?"
Tề Diệc Bắc hơi ngạc nhiên nói: "Nàng không biết sao? Nơi đó đấu tranh kịch liệt ghê lắm, không chỉ có nữ nhân, mà còn có cả nam nhân nữa đấy."
"À?" Phó Du Nhiên giật thót mình, "Cũng có nghe nói nước Ngụy thịnh hành nam yêu nam, không ngờ trong hoàng cung cũng lưu hành cái này." Suy nghĩ một chút, lại bừng tỉnh hiểu ra nói: "Không trách được cái tên Đông Phương Cẩn kia lại có dáng vẻ của một nữ nhân."
Tề Diệc Bắc cười véo véo gương mặt của Phó Du Nhiên, "Hiếm thấy vô cùng."
"Này!" Phó Du Nhiên bất mãn nói: "Không được động tay động chân! Có chuyện cần huynh giúp một tay này."
"Chuyện gì?"
"Nhắn Mặc Vĩ Thiên vào cung một chuyến."
Tề Diệc Bắc nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, nhìn chằm chằm Phó Du Nhiên một hồi lâu, Phó Du Nhiên không được tự nhiên sờ sờ mặt, "Sao vậy?"
"Nàng nhất định muốn đi sao?"
Phó Du Nhiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng gật gật, rồi sau đó lại ngẩng đầu cười nói: "Tối hôm nay chúng ta uống rượu chia tay nhé."
"Tốt!" Tề Diệc Bắc giống như đã hạ quyết tâm, không nói thêm lời nào nữa, đứng dậy đi ra khỏi tẩm cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]