Chương trước
Chương sau
“Có muốn tham quan nơi này một chút không?"

"Nơi này?" Phó Du Nhiên quay đầu lại nhìn cửa chính của cung Cự Sương hỏi: "Có bảo bối gì không?"

Tề Vũ Tây cười cười, "Còn muốn đánh cướp sao?"

Phó Du Nhiên cả kinh, trong mắt nhiều hơn mấy phần cảnh giác, chẳng lẽ hắn nhìn ra được thân phận thật sự của mình? Ai ngờ Tề Vũ Tây cười nói: "Hàng năm Thanh di đều tới bái tế mẫu phi, mà năm nào cũng đều sẽ bị Tam Xuân Tử dây dưa đòi mấy thứ đồ, chỉ là không ngờ năm nay hắn lại thất thủ."

Phó Du Nhiên cười khan hai tiếng, nhún vai nói: "Huynh thấy hết rồi."

Tề Vũ Tây không nói gì, cười cười đẩy cửa cung Cự Sương ra, "Nhưng đại khái sẽ làm cô thất vọng, trong cung Cự Sương không có bảo bối gì, nơi này chỉ có duy nhất một ngươi lúc còn sống thôi."

Phó Du Nhiên chậm rãi đi vào trong cung, ngẩng đầu xem xét chung quanh rồi chợt cười nói: "Hẳn là bà ấy rất vui vẻ."

Ở bên trong lớp bụi bặm, tất cả mọi thứ đều có vẻ rất yên tĩnh nhưng lại không có chỗ nào không hiện ra những đường nét độc đáo, đối diện bậc thềm trước cửa trồng một giàn hoa, bên cạnh là một hồ cá được chạm trổ hình hoa phù dung, ở giữa khe hở của những viên gạch lát nền là vô số đá cuội bóng loáng, trải đến ngay giữa viện tạo thành một bức tranh khổng lồ, trông giống như một quả đào, lại hình như là một trái tim. Nhưng đặc biệt nhất chính là từng chuỗi chuông gió rũ xuống từ mái hiên nơi góc phòng, từng chuỗi ngọc lưu ly chế thành chuông theo gió nhẹ vang lên, đinh đinh đang đang, nhưng đáng tiếc chính là có lẽ bởi vì đã qua nhiều năm không được ai bảo dưỡng nên chuông gió đã có phần bị hư hỏng, nhưng cho dù như thế vẫn có thể làm cho người ta tưởng tượng được năm xưa bọn chúng đã rung lên những nốt nhạc động lòng ngươi như thế nào.

"Nơi này có hương vị của sự vui vẻ." Phó Du Nhiên hít sâu một hơi. "Nhưng theo ta thấy, nơi này không nên gọi là cung Cự Sương, phải gọi cung Linh Đang mới đúng."

Tề Vũ Tây cười nói: "Quả thực mẫu phi thích nhất là Linh Đang, nhưng khuê danh của bà là Phù Dung nên vì vậy mà có cung Cự Sương này."

Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Nơi này đổi tên là cung Cự Sương là vì Dung phi nương nương?"

Tề Vũ Tây gật đầu, Phó Du Nhiên chỉ vào cửa chính nói: "Con đường vào cung Cự Suong chính là rừng Phù Dung?"

"Là Phụ hoàng vì mẫu phi mà sai người trông."

Phó Du Nhiên ngơ ngác dựa vào cạnh cửa nhìn ra ngoài thật lâu, sau mới thở dài nói: "Nếu cũng có người chịu vì ta làm như vậy, ta nhất định sẽ cảm động đến chết mất."

Tề Vũ Tây không biết từ chỗ nào xách ra một cây chổi. Hắn đang quét lá rụng trong sân, nghe lời ấy của Phó Du Nhiên xong thì khẽ cười nói: "Có phải nữ nhân đều dễ dàng thỏa mãn như vậy không?"

Phó Du Nhiên nhìn theo động tác của Tề Vũ Tây, trông hết sức thành thạo giống như hắn thưởng xuyên làm việc này liền hỏi: "Huynh thường hay tới đây phải không?"

Tề Vũ Tây lắc đầu: "Mỗi năm chỉ có ngày hôm nay mới đến."

"Tại sao ta thấy hình như huynh cũng không đau lòng mấy?" Phó Du Nhiên bất giác nhớ đến khuôn mặt đầy nước mắt của lão cung nữ kia.

"Tại sao phải đau lòng?" Tề Vũ Tây cười nói: "Con người khi còn sống đều sẽ gặp rất nhiều chuyện đau khổ, mặc dù mẫu phi mất sớm nhưng cả đời bà trôi qua thỏa mãn mà vui vẻ, tránh được rất nhiều sự đau khổ, ta nên vui vẻ thay bà mới đúng."

Phó Du Nhiên hơi kinh ngạc sau đó dùng lực gật đầu, "Cũng đúng."

Phó Du Nhiên nghĩ, nhất định mẫu thân của nàng cũng giống như Dung phi, mặc dù mất sớm nhưng lại vui vẻ thỏa mãn. Vì vậy nàng cũng không nên thỉnh thoảng khổ sở, phải vui vẻ mới đúng.

Tự bản thân suy nghĩ xong. Phó Du Nhiên cũng đi tìm dụng cụ làm vệ sinh, giúp đỡ hắn dọn dẹp trong viện. Sau khi lau qua chính điện một vòng, hai người mới thắp nén hương cho Dung phi nương nương rồi ra khỏi cung Cự Sương. Khi đi qua rừng Phù Dung, Phó Du Nhiên giơ tay xoa xoa cái trán, mới làm Thái tử phi mấy tháng mà thân thể đã bị nuôi đến lười rồi, lại nhìnTề Vũ Tây bên cạnh, Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói: "Tại sao không hỏi ta tên là gì. Từ đâu tới, muốn đi đâu?"

Tề Vũ tây cười cười đưa tay nhẹ nhàng nhấc một cành hoa Phù Dung chắn trước mắt rồi dừng bước lại, Phó Du Nhiên theo ánh mắt của hắn nhìn sang, thấy một nhánh hoa Phù Dung bị gãy một nửa rũ xuống đầu cành, Tề Vũ Tây tùy tiện xé một miếng vải nơi vạt áo của mình xuống rồi nhẹ nhàng lấy tay nâng cành hoa lên, cẩn thận dùng vải trong tay nhẹ nhàng cột lại nhánh hoa bị gãy, lúc này mới quay đầu lại cười nói: "Nếu như cô muốn nói, ta không hỏi cô cũng sẽ nói, nếu không muốn nói, ta có hỏi cô cũng sẽ không tình nguyện trả lời."

Phó Du Nhiên bị chọc cho cười ra tiếng, "Huynh cũng thật hiểu biết, ta ấy à, ta là người của cung Trường Tín."

"Cái này ta biết." Tề Vũ Tây bước chậm lại một bước vì sợ hai người đi sóng vai sẽ lại làm gãy cành hoa.

Phó Du Nhiên hiểu ý cười cười, Tam hoàng tử này thật không giống như người lớn lên ở trong cung này chút nào. Nàng vừa định nói chuyện chợt nghe được phía trước truyền tới một tiếng kinh hô quen thuộc, "Thật là xinh đẹp."

Lâm Hi Nguyệt. Phó Du Nhiên bước hai bước dài, quả nhiên thấy Lâm Hi Nguyệt đang đứng ở nơi lối vào rừng Phù Dung, khuôn mặt đầy vẻ tán thưởng, mà người ở bên cạnh nàng chính là Hoài vương điện hạ ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Rất nhanh, nét mặt tán thưởng của Lâm Hi Nguyệt liền chuyển thành kinh ngạc, dụi dụi con mắt chỉ vào Phó Du Nhiên nói: "Mi .…Tại sao mi lại ở chỗ này?"

Phó Du Nhiên khoanh tay, ung dung nói: "Mi nói xem?"

Lâm Hi Nguyệt nhất thời cứng họng, Tề Thụy Nam cũng hơi kinh ngạc sau đó cười nói: "Xem cách các cô ăn mặc, thật giống như là cùng đi ra."

Lâm Hi Nguyệt giơ tay lên quạt quạt gió, không được tự nhiên nhỏ giọng nói: "Nha đầu chết tiệt kia lại dám theo dõi ta." Chợt nhìn thấy Tề Vũ Tây đi theo sau Phó Du Nhiên, ánh mắt của nàng sáng lên, con mắt trừng thật lớn kéo Phó Du Nhiên qua thấp giọng nói: "Mi cái nha đầu chết tiệt này, đến chỗ nào cũng đều không yên."

Tề Thụy Nam nhìn chằm chằm Tề Vũ Tây nói: "Tam đệ, đệ và. . . . . . Là thế nào gặp được?"

Tề Vũ Tây cười nói: "Vị cô nương này đi lạc vào rừng Phù Dung, đúng lúc ta đến dâng hương cho mẫu phi liền gặp được."

"Đệ biết nàng là ai sao?"

Tề Vũ Tây nhìn lại Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt, hơi nghi ngờ lắc đầu một cái, Tề Thụy Nam cũng nhìn Phó Du Nhiên, trong mắt xẹt qua một chút ý cười, lắc đầu nói: "Không biết vậy để chính nàng nói cho đệ biết, nếu ta tiết lộ sợ sẽ phải chịu một trận chửi mắng."

Trong mắt Tề Vũ Tây nhiều hơn một phần tò mò, "Bị mắng? Huynh sao?"

Tề Thụy Nam cười cười nói: "Cho ta vào trong thắp cho Dung di một nén nhang."

Hai người họ lại xoay người đi vào trong Phó Du Nhiên níu lấy lỗ tai Lâm Hi Nguyệt hỏi: "Nha đầu thối, nói mau, thế nào lại dây dưa đến Hoài vương vậy hả?"

"Cái gì gọi là ‘dây dưa’ hả?" Lâm Hi Nguyệt bất mãn nói: "Ta đang thực hành sách lược đấy."

"Sách lược cái rắm." Phó Du Nhiên lôi kéo Lâm Hi Nguyệt trở về, "Lát về thu thập mi, nghĩ cách giải thích như thế nào cho kỹ đi."

Lâm Hi Nguyệt không phục cắn môi, "Mi cũng phải giải thích."

Hai người bọn họ cũng không quan tâm đến hai huynh đệ Hoài vương nữa, một đường gay gắt, quyết liệt trở về cung Trường Tín, còn chưa vào cung liền gặp phải Tề Diệc Bắc và Cố Khuynh Thành đang sánh vai nhau đi vào.

Tề Diệc Bắc nhìn hồi lâu, không dám tin vào hai mắt của mình, "Nàng . . . . . Nàng ăn mặc cái kiểu gì thế? Đã đi làm cái gì?"

Phó Du Nhiên liếc Cố Khuynh Thành một cái, nhún vai nói: "Các người cũng nhau đi ra ngoài, còn là vừa trở về đúng không?"

Cố Khuynh Thành nói: "Ta muốn đi thămTử Yên một chút nên đến tìm Thái tử ca ca đi cùng."

Phó Du Nhiên hiểu ra, kể từ lúc thân phận của Tử Yên từ sư muội lén đi theo biến thành Công chúa, Hoàng Hậu ít nhiều cũng có chút bất mãn với Cố Khuynh Thành, theo lý thuyết họ mới phải là người một nhà, nhưng Cố Khuynh Thành lại mang một Công chúa nước khác vào kinh mà không nói với bà tiếng nào, nếu như chuyện này bị người có lòng sớm một bước do thám được, nói không chừng sẽ bảo Cố Khuynh Thành tư thông với địch bán nước, đây đương nhiên là cách nói nghiêm trọng, hiện tại thiên hạ thái bình, hai nước Ngụy -Tấn cũng không phải là kẻ địch mà ngược lại còn ban bố chính sách thông hôn. Nhưng mặc kệ nói thế nào thì như vậy cũng không tốt. Cho nên ở trước mặt Hoàng Hậu, Cố Khuynh Thành khó tránh khỏi có điều băn khoăn nên thường thường tìm Tề Diệc Bắc tâm sự.

Phó Du Nhiên đột nhiên nói: "Có phải Sứ thần của Ngụy quốc sắp tới rồi không?"

Tề Diệc Bắc gật đầu, "Có lẽ là khoảng năm ba ngày nữa là vào đến kinh thành."

Tâm tình Phó Du Nhiên trở nên rất tốt, cười nói: "Được rồi, các người nhanh đi đi." Nói xong liền đi vào bên trong cung Trường Tín.

Lúc đi qua bên cạnh Tề Diệc Bắc thì Tề Diệc Bắc liền đưa tay lôi nàng lại, nhìn nàng hôi lâu rồi nhẹ nhàng nhặt ra một cánh hoa Phù Dung trên đầu nàng, sắc mặt hơi trầm ngâm nói "Nàng vừa đến cung Ngân Hà?"

Phó Du Nhiên hất tay của hắn ra, "Không có."

Tề Diệc Bắc ngăn ở trước người của nàng, "Trong cung chỉ có ở bên cạnh cung Ngân Hà là trồng một mảnh Phù Dung, nàng đi tới đó làm cái gì?"

Phó Du Nhiên tức giận thở dài, "Huynh làm gì vậy? Thẩm vấn ta sao? Đi, vào trong rồi lại hỏi, không phải huynh cũng bồi người ta đi thăm cái cô sư muội Công chúa đó hả." Nói xong liền gỡ tay Tề Diệc Bắc ra bước vào trong tẩm cung..

Tề Diệc Bắc lại nắm chặt không thả, tâm tình hình như rất không tốt, Phó Du Nhiên chán ghét nói: "Làm gì vậy? Phát giận sao? Tự nhiên lại lên mặt, như. . . . . ."

"Không được nói hai chữ kia!" Tề Diệc Bắc quát nàng ngừng lại, "Nàng dám nói là nàng không xong với ta đâu."

Phó Du Nhiên nhìn lại Cố Khuynh Thành, lại hừ lạnh với Tề Diệc Bắc một tiếng, "Được, huynh không phải như nữ nhân, huynh là nam nhân, được chưa?"

"Nàng. . . . . ."

Không để ý tới Tề Diệc Bắc đang tức giận đến xanh mặt, Phó Du Nhiên kéo Lâm Hi Nguyệt trở lại tẩm điện. Lâm Hi Nguyệt không kịp chờ đợi nói: "Biện pháp của mi rốt cuộc có được hay không? Nếu thất bại lại tiện nghi cho độc phụ kia."

Phó Du Nhiên tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm đi, nhất định được. Mi đừng cố ý nói sang chuyện khác, nói mau, cùng Hoài Vương tiến triển đến mức nào rồi hả?"

Lâm Hi Nguyệt thở dài, "Nào có tiến triển gì đâu, hắn nhìn thấy ta thì luôn luôn khách khí, xem ra chỉ có mình ta làm trò thôi."

"Không phải là ta đả kích mi." Phó Du Nhiên nói: "Họ đều là vương công quý tộc. Cưới một lão bà thôi mà phiền toái muốn chết, mi chắc không lấy được thân phận chính thất rồi!"

"Vậy thì có cái gì khó khăn, mi còn trở thành Thái tử phi thì còn sợ ta không làm được Hoài Vương phi sao?" Lâm Hi Nguyệt tiến tới bên cạnh Phó Du Nhiên nhỏ giọng nói: "Mi nói nếu ta cũng có một nghĩa phụ thì sẽ như thế nào?"

"Ai? Lão Mặc sao?"

Lâm Hi Nguyệt gật đầu. Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Cái này hình như phải thương lượng với lão Tề."

"Hắn? Ta không thèm, hắn có thành kiến với Hoài vương nên chắc chắn sẽ không toàn lực thúc đẩy chuyện này đâu."

"Cái gì gọi là có thành kiến? Bọn họ chỉ là lập trường bất đồng thôi." Phó Du Nhiên tức giận nói: "Theo như mi nói vậy thì lão Mặc cũng là phe cánh của Thái Tử, lại càng không giúp ngươi."

Lâm Hi Nguyệt nhụt chí nằm dài trên giường, "Nếu không ta nhận mi làm nghĩa mẫu cũng được."

Phó Du Nhiên cười hắc hắc, vừa định nhạo báng đôi câu lại nghĩ đến cài gì liền than một tiếng."Cái chức danh Thái tử phi này của ta cũng không còn mấy ngày để làm nữa rồi, ta đã quyết định rồi, mặc kệ Mặc Vĩ Thiên có tin tức của bọn họ hay không, đợi chuyện này xong xuôi ta sẽ xuất cung."

"Xuất cung?" Lâm Hi Nguyệt ngồi dậy, "Mi điên rồi, bị người ta ăn sạch sành sanh còn muốn xuất cung? Mi muốn làm khí phụ sao?"

"Nói bậy bạ gì đó!" Phó Du Nhiên sau một hồi giải thích mà Lâm Hi Nguyệt vẫn còn nửa tin nửa ngờ, "Các người thật không có. . . . . ."

"Không có!"

"Chuyện xuất cung. . . . . . Mi đã quyết định xong rồi?"

Phó Du Nhiên gật đầu, "Vốn là ta không nên xuất hiện ở nơi này, bây giờ còn cản trở chuyện tốt của người ta, giờ còn không biết thức thời sao?"

"Ta lại không thấy như vậy." Lâm Hi Nguyệt vuốt cằm nói: "Ta cảm thấy được hình như lão Tề cũng có ý với mi."

"Mi biến thành nữ thần bộ từ bao giờ thế hả?" Phó Du Nhiên cũng ngồi vào trên giường."Hắn có ý tứ với ta sao? Mi cho rằng hắn bị mù à?"

"Vậy còn mi?" Lâm Hi Nguyệt nói: "Mi đừng nói mi không có ý với hắn nha, ta không tin."

Phó Du Nhiên cẩn thận suy nghĩ thật lâu."Ta cũng không biết, cảm giác rất kỳ quái, có lúc cảm thấy hắn rất tốt, có lúc lại cảm thấy hắn hết sức đáng ghét."

"Cảm thấy hắn tốt là có ý rồi đó!"

"Vậy sao?" Cảm thấy tốt mà cũng có ý sao? Nhưng Phó Du Nhiên cảm thấy rất nhiều người cũng không tệ, giống như Hoài vương, quả thật hoàn mỹ! Còn có Tề Vũ Tây không tồi, mặc dù diện mạo không chiếm ưu thế gì nhưng sau khi đi cùng với hắn sẽ có cảm giác tương đối thoải mái, đây cũng là có ý sao? Ngay cả Mặc Vĩ Thiên, Phó Du Nhiên cũng bắt đầu cảm thấy hắn cũng không tệ, chẳng lẽ nói nàng đều có ý với bọn họ sao? Thật là xui xẻo!

"Mặc kệ có hay không, hiện tại cũng không thể, tôn chỉ của chúng ta là cái gì? Cố gắng xuất giá, nhưng quyết không phá hoại việc tốt của người khác."

Lâm Hi Nguyệt liếc mắt, "Bây giờ mi không bắt hắn lên núi làm áp trại phu phu quân nữa sao, hắn có thể cưới tiểu thiếp mà, tại sao lại gọi là phá hoại việc tốt của người khác được." Lâm Hi Nguyệt nằm úp sấp bên người nàng, "Huống chi mi không phải nói Cố Khuynh Thành còn có một sư huynh sao? Lão Tề và nàng ta căn bản đến chữ Bát (八) còn không có nét phẩy (ý là hoàn toàn không có duyên phận),mi vẫn còn muốn rút lui sao?"

Phó Du Nhiên ngã xuống giường, "Để cho ta ngẫm lại đã."

Nghĩ một cái là qua hai ngày nhưng vẫn không có kết quả, đến buổi sáng ngày thứ ba, Phó Du Nhiên nghe nói Sứ giả Ngụy quốc đã đến dịch quán, ngày mai sẽ vào cung bái kiến. Thời cơ báo thù cuối cùng đã tới, Phó Du Nhiên đang muốn tìm Lâm Hi Nguyệt thương lượng đối sách thì lại có kẻ thù tìm đến cửa.

Khi Tiểu An Tử đưa Tam Xuân Tử đến trước mặt Phó Du Nhiên thì trong lòng hắn quả thực rất bội phục. Lại có người vừa vào Đông cung đã muốn hỏi thăm xem ai hung hãn nhất, ai ngang ngược nhất, ai giỏi nhất đánh người nhất, gần như tất cả mọi người ở Đông cung đều nghĩ đến người nào đó, nhưng không có ai dám can đảm chỉ mặt gọi tên, chỉ dẫn hắn đến trước tẩm cung của Phó Du Nhiên, sau đó kéo nhau đến một bên xem náo nhiệt.

Lại nói hôm nay Tam Xuân Tử tới đây đều đã có chuẩn bị, hắn dùng toàn bộ hai tháng bổng lộc để cầu xin Vương công công tờ lệnh truyền, đi tìm cái người cung nữ đánh hắn đi lãnh phạt. Lúc hắn bị người ta dẫn tới tẩm cung của Thái tử phi thì vẫn còn đang suy nghĩ, về tình về lý là nên nói một tiếng với Thái tử phi, vì vậy hắn học thuộc lòng một đoạn câu thuyết phục, sau khi đi theo Tiểu An Tử vào tẩm cung thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, khom lưng quỳ xuống, bắt đầu phóng đại vô số lần chuyện ác đã làm của cung nữ kia, vừa nặng vừa nhẹ miêu tả sắc mặt đáng ghê tởm của cung nữ kia khi hành hạ người khác thế nào..., cuối cùng ngẩng đầu lên, lại kinh sợ phát hiện. . . . . .

"Tại sao không nói nữa?" Phó Du Nhiên nở nụ cười tiến tới gần, "Có cảm thấy ta rất quen mặt không?"

Miệng của Tam Xuân Tử càng ngoác lớn hơn, Phó Du Nhiên lại dứ dứ quả đấm, "Thấy nó quen không hả?"

. . . . . .

Tốt lắm, đây mới chỉ là nốt dạo đầu, gương mặt Phó Du Nhiên mang vẻ thoải mái từ trong tẩm cung ra ngoài, kêu Tiểu An Tử đến phân phó: "Tìm hai người khiêng tiểu tử kia trở về, nói cho hắn biết, muốn báo thù thì phải tập luyện nhiều thêm nữa." Không chịu nổi một kích, thật là lãng phí thời gian của nàng.

Nhưng vào lúc này, Lâm Hi Nguyệt mang vẻ mặt vội vàng từ bên ngoài chạy vào, "Mau mau! Không còn kịp rồi."

"Cái gì không còn kịp rồi?"

"Sứ thần Ngụy quốc buổi chiều sẽ vào cung gặp ả độc phụ kia đấy."

"Cái gì?" Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Không phải nói rõ ngày mai mới tiến cung sao?"

"Ta nào biết." Lâm Hi Nguyệt vội la lên: "Làm sao bây giờ?"

Phó Du Nhiên nheo mắt lại, "Hết cách rồi, đành phải hành động trước rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.