Chương trước
Chương sau
Phó Du Nhiên tiến đến càng lúc càng gần, Mặc Vĩ Thiên rụt chân lại, dịch lùi vào bên trong giường, hắn cao giọng: "Lão Bắc, lão bà nhà huynh muốn sàm sỡ ta!"

"Ta khinh!" - Tề Diệc Bắc còn chưa kịp mở miệng thì Phó Du Nhiên đã dùng sức nhổ một bãi nước bọt xuống đất. - "Ngươi đừng hòng thoát! Ta thông báo cho ngươi biết, ngươi đã chính thức trở thành đối tượng để Thần Phong trại vơ vét tài sản, từ hôm nay trở đi ngươi chính là kho vàng tư nhân chuyên cung cấp tiền bạc cho ta, nếu ngươi dám không đáp ứng… Hừ…”

"Hừ hừ, ta thấy muội bị điên rồi." - Mặc Vĩ Thiên ngồi khoanh chân ở trên giường, vẻ mặt tưng tửng.

Phó Du Nhiên nheo mắt, "Ngươi muốn phản kháng?"

Mặc Vĩ Thiên quay sang trách móc Tề Diệc Bắc, - "Uy! Lão bà nhà ngươi đang ức hiếp người, còn huynh đệ của ngươi thì bị ức hiếp, thế mà ngươi vẫn còn thản nhiên khoanh tay đứng nhìn được à?"

Tề Diệc Bắc thảnh thơi uống hết chén trà, "Đồ đạc của ta trong Đông cung đều bị nàng vơ vét hết, đến cái bô cũng không chừa lại thì huynh nghĩ nàng sẽ bỏ qua cho huynh sao?"

"Không cho phép huynh nhắc lại việc kia!"

"Không cho phép ngươi so sánh ta với cái bô!"

Phó Du Nhiên và Mặc Vĩ Thiên thật là ăn ý, cùng đồng thanh nói. Chuyện Phó Du Nhiên bắt được cái bô lại coi là bảo bối, hắn đã nghe thấy rồi, lúc trước hắn còn cười Tề Diệc Bắc nhặt về được một kẻ dở hơi, không nghĩ nhanh như thế đã đến lượt hắn.

Mặc Vĩ Thiên chớp chớp mắt nhìn Phó Du Nhiên, hắn vẫy tay chờ nàng lại gần rồi mới nói: "Muội nghĩ lại một chút, nơi đây là kinh thành, cũng có thể coi là địa bàn của ta, vẫn thường có câu Cường long không áp địa đầu xà (*),muội ở trong này thế đơn lực bạc, muốn uy hiếp khi dễ ta thì không có cửa đâu."

(*)Cường long nan áp địa đầu xà (强龙不压地头蛇): Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.

Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương.(phép vua thua lệ làng).

Phó Du Nhiên bỗng dưng tỉnh ngộ vỗ tay một cái, - "Ta luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, hóa ra là vì không đúng địa điểm, xấu hổ rồi." - Nàng giúp Mặc Vĩ Thiên phủi đi hạt bụi vô hình ở trên vai, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, cười lấy lòng: "Hay ngươi theo ta đi An Dương một chuyến?"

Mặc Vĩ Thiên đang muốn thảo luận với Phó Du Nhiên về câu nói ‘Cường long áp chế địa đầu xà như thế nào’ thì đột nhiên khóe mắt của hắn bắt được sắc mặt hơi trầm xuống của Tề Diệc Bắc, hắn lập tức nhìn xuống vai của mình. Trên vai hắn có cái gì? Không nói cũng biết, có một đôi tay, đôi tay này là của nữ cựu sơn tặc, và hiện tại chính là thái tử phi.

Khóe miệng Mặc Vĩ Thiên nhếch lên, hắn ghé vào Phó Du Nhiên nói, "Nhiên Nhiên, ta có một biện pháp, vừa không làm hỏng hòa khí của chúng ta, vừa có thể để muội tiêu bạc của ta thoải mái."

"Đừng kêu ta như vậy, nghe ghê quá!" - Phó Du Nhiên lùi lại, "Biện pháp gì?"

"Muội ra ngoài rồi tái giá cho ta, muội sẽ chân chính trở thành phu nhân của lão bản, tự nhiên tất cả tiền bạc đều là của muội."

Đầu tiên Phó Du Nhiên kinh ngạc, rồi nhíu mày, ngón tay nhẹ vuốt cằm, dường như nàng đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Tề Diệc Bắc lập tức ném cái chén đang cầm trong tay vào người Mặc Vĩ Thiên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Hết chuyện để đùa rồi hả."

Mặc Vĩ Thiên rất vui vẻ, một tay hắn dễ dàng bắt được cái chén, tay kia lại nắm lấy vai của Phó Du Nhiên, - "Ta nói cho muội nghe, chưa đầy một canh giờ mà Yến Phiên Tiêm đã lời được mười vạn một ngàn lượng, nếu là một gia đình bình thường thì số tiền ấy có dùng mấy đời cũng không hết."

Phó Du Nhiên liên tục gật đầu, "Làm ăn rất tốt!"

"Hơn nữa!" - Mặc Vĩ Thiên thở dài, - "Cha cũng đang muốn ta sớm thành thân, ta nghĩ rồi, nếu để người khác chiếm được tiện nghi này thì chi bằng để cho muội muội ngươi chiếm vẫn tốt hơn."

Phó Du Nhiên đang định gật đầu thì thấy trước mắt mình xuất hiện một bóng đen, không biết từ lúc nào mà Tề Diệc Bắc đã đứng ở trước mặt hai người họ, sắc mặt hắn âm trầm, vô cùng đáng sợ.

Đôi mắt Mặc Vĩ Thiên nhẹ sáng lên, hắn kéo Phó Du Nhiên vào lòng mình rồi cười nói: "Muội không nghĩ tới chuyện ra khỏi cung sẽ tái giá sao? Vừa vặn có ta đây, muội theo ta là tốt nhất."

"Mặc Vĩ Thiên!" - Tề Diệc Bắc gọi một câu rất nhẹ nhàng, nhưng nghe hàm ý trong đó thì nồng nặc mùi cảnh cáo. Một tên Tề Thụy Nam đã khiến hắn đau đầu rồi, ai ngờ cái cô Phó Du Nhiên này cũng không chịu thua kém, chỉ vì chút bạc mà muốn hắn đội nón xanh (bị cắm sừng). Thật sự là muốn nhẫn nhịn mà nhịn không nổi!

"Ngươi tức giận sao?" – Vẻ mặt của Mặc Vĩ Thiên vừa kích động vừa hưng phấn, Tề Diệc Bắc trừng mắt với hắn một lúc rồi đột nhiên cười nói: "Nếu thế thì hai người mau làm nhanh đi, ta cam đoan giao nàng nguyên đai nguyên kiện, tặng cả đồ cưới, hàng đã bán ra tuyệt không nhận lại."

Mặc Vĩ Thiên lập tức ỉu xìu, hắn buông Phó Du Nhiên rồi nhảy xuống giường, lớn tiếng nói: "Chẳng thú vị gì cả!"

Tề Diệc Bắc không rảnh để ý đến Mặc Vĩ Thiên, trong đầu hắn lúc này không ngừng hiện lên vẻ mặt thoáng thất vọng vừa rồi của Phó Du Nhiên, đáy lòng hắn không nhịn được mà có cảm giác mất mát.

Phó Du Nhiên cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy thất vọng, nhưng nàng là người thông minh nên không dây dưa với vấn đề này nữa, nàng cười: "Người Hoài vương mua về không phải là hoa khôi thực sự, vậy mà hắn vẫn muốn bỏ ra mười vạn một ngàn lượng sao?"

Mặc Vĩ Thiên trả lời mà không quay đầu lại: "Không cần đi giải thích với hắn, ai bảo hắn muốn làm lão đại. Mặc dù Lâm Hi Nguyệt không phải là hoa khôi thực sự nhưng nàng ấy vẫn đi tiếp Hoài vương, nên coi như Yến Phiên Tiêm cũng không sai."

Phó Du Nhiên chấn động, nàng phẫn nộ: "Ngươi thật sự biến nàng thành cô nương thanh lâu, để nàng đi tiếp Hoài vương?"

Mặc Vĩ Thiên khoát tay, - "Muội không cần lo lắng, Hoài vương mua nàng ấy đơn giản chỉ vì nàng ấy là bằng hữu của thái tử phi, ý của hắn là muốn giúp muội, chứ chưa chắc đã có ý gì với nàng ấy."

Phó Du Nhiên đang muốn quay người lao ra cửa đi giải cứu Lâm Hi Nguyệt, nhưng nghe xong những lời này lại khiến bước chân của nàng dừng lại, nàng lẩm bẩm: "Nói cũng phải, Hoài vương là người khiêm tốn, chắc sẽ không làm gì thất thố với nàng ấy. Nhưng ta lại đang lo nàng ấy sẽ làm gì thất thố với Hoài vương..."

"Cô biết hắn là người quân tử à?" - Tề Diệc Bắc hừ lạnh, - "Kẻ nhìn không giống bại hoại nhất mới thực sự là kẻ bại hoại."

Phó Du Nhiên nhún vai, phản bác: "Huynh cũng từng nói, chuyện trong cung không có đúng sai, thì người trong cung tự nhiên cũng không có tốt xấu, huynh có thành kiến với Hoài vương chẳng qua vì hắn là đối thủ của huynh thôi, mà hắn cũng thế, hắn có thành kiến với huynh cũng bởi vì vậy."

Mặc Vĩ Thiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tề Diệc Bắc mà thầm cười trộm, Phó Du Nhiên lại nói: "Nhưng đối với ta huynh không phải là người xấu, Hoài vương cũng không phải. Giống như khi nãy, hắn nhìn thấy ta thì tự nhiên cũng đoán ra huynh, nhưng hắn lại không nói ra để bảo toàn thanh danh của huynh, huynh không nhớ sao? Thế mà vừa đảo mắt đã chửi bới người ta rồi."

Sắc mặt của Tề Diệc Bắc lại trầm xuống, - "Việc trong cung cô không hiểu hết, hắn làm như vậy là có mục đích của hắn, nếu cô chỉ nhìn mặt ngoài của sự việc mà xét đoán tất cả thì đến một ngày nào đó cô sẽ bị hắn lợi dụng thôi."

Thấy hai người như không khí gặp phải tường chắn, đối chọi nhau gay gắt, Mặc Vĩ Thiên vội vàng hòa giải, hắn vừa bật ra khỏi miệng một chữ "Ta…" thì nghe thấy có người gõ cửa, hóa ra là Yến lão bản. Cửa sương phòng bị ai đó đạp một cước đá văng ra, Mặc Vĩ Thiên vội vàng nhắm mắt, kiểu đá cửa này rất quen, ngoại trừ đại trại chủ Phó Du Nhiên thì người thứ hai chính là: Lâm đại cô nương.

Lâm Hi Nguyệt đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, đi phía sau nàng là Yến lão bản đang trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ, Mặc Vĩ Thiên mở miệng nói: "Tiêm Tiêm, ngươi quay về chủ trì đại đường đi, mười vạn một ngàn lượng kia của Hoài vương, nhớ phái người tới phủ của hắn lấy về."

Yến Tiêm Tiêm cười, "Lão bản yên tâm, ta đã lo xong việc đó rồi, còn chiết khấu cho hắn thành mười vạn lượng tròn."

Mặc Vĩ Thiên vừa cười vừa nói: "Được, nể hắn là hoàng thân quốc thích, chiết khấu cho hắn."

Yến Tiêm Tiêm che miệng cười khẽ: "Vị hoa khôi thực sự kia không muốn lên đài."

Mặc Vĩ Thiên thờ ơ: "Yến Phiên Tiêm cũng không ép buộc ai phải làm việc, kệ nàng ta đi."

Yến Tiêm Tiêm gật đầu, nàng không hỏi gì nữa, chỉ nhẹ nhàng hành lễ rồi xoay người rời đi.

Lâm Hi Nguyệt kinh ngạc chỉ vào Mặc Vĩ Thiên, "Vì sao nàng ấy lại nghe lời ngươi?"

Mặc Vĩ Thiên cũng lười giải thích, hắn kéo Lâm Hi Nguyệt vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Lâm Hi Nguyệt vốn định truy hỏi hắn, nhưng vừa nhìn thấy Phó Du Nhiên đang ngồi bên cửa sổ thì lập tức quên hết mọi việc, nàng ta hú lên một tiếng quái dị rồi nhào vào ôm Phó Du Nhiên.

Phó Du Nhiên nhấc chân đá văng Lâm Hi Nguyệt, tức giận nói: "Bổn đại gia là người trong sạch, sao có thể để cho nữ tử thanh lâu chiếm tiện nghi."

Lâm Hi Nguyệt cười haha: "Ta chỉ là hành hiệp trượng nghĩa thôi."

Hóa ra là, trên đường hồi kinh, Lâm Hi Nguyệt ngẫu nhiên lại kết bạn với vị cô nương có giọng hát tuyệt vời kia, nàng ấy đang đưa song thân bị bệnh nặng đến kinh thành chữa bệnh, nhưng dược phí đối với họ mà nói quả thực là một con số trên trời. Lâm Hi Nguyệt vốn định đi nhờ Mặc Vĩ Thiên, nhưng ai ngờ cô nương kia lại nghĩ tới biện pháp này, nhiều lần khuyên bảo mà không có hiệu quả, Lâm Hi Nguyệt đành phải đi cùng cô nương ấy vào Yến Phiên Tiêm, cuối cùng chính nàng lại hiện thân giúp bằng hữu, vì thế mới xảy ra một màn dở khóc dở cười kia.

Nghe Lâm Hi Nguyệt giải thích xong, gương mặt Phó Du Nhiên đầy vẻ kính nể, mà Tề Diệc Bắc cũng nhìn Lâm Hi Nguyệt với cặp mắt khác xưa, chỉ có Mặc Vĩ Thiên là bĩu môi: "Ta thấy cô cũng chẳng thật tâm muốn khuyên nhủ cô nương kia, bằng vào thân thủ của cô, sao không đem trói nàng lại rồi tới tìm ta? Rõ ràng là cô muốn nhân cơ hội này giả mạo làm hoa khôi thôi."

Lâm Hi Nguyệt hất cằm, "Không cần ngươi quan tâm, dù là ai mua ta cũng không chiếm được tiện nghi của ta, ta còn sợ cái gì."

Phó Du Nhiên cười cười: "Ngươi làm thế là đúng, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy.” – Hai nàng quay sang nhìn nhau, rồi cùng đập tay tán thưởng.

Lâm Hi Nguyệt cười hề hề: "May mà có ngươi nâng giá ta mới thu được nhiều bạc như vậy, chỉ ngại đã làm phiền tới Hoài vương điện hạ."

Phó Du Nhiên vội hỏi: "Ngươi vừa đi gặp Hoài vương?"

Lâm Hi Nguyệt cười ngọt ngào, "Hoài vương thật sự là một người tốt, cư xử cũng rất ôn nhu..."

"Hắn có nắm tay ngươi, sờ chân ngươi, kề vào miệng ngươi?"

Lâm Hi Nguyệt nghiêm mặt lắc đầu. Phó Du Nhiên lại nói: "Vậy ngươi có nhân cơ hội sàm sỡ hắn?"

Lâm Hi Nguyệt vẫn lắc đầu, hai người nhìn nhau trầm mặc nửa ngày, rồi cùng thốt lên một câu: "Thật đáng tiếc a!"

Tề Diệc Bắc và Mặc Vĩ Thiên đồng thời phun nước, Lâm Hi Nguyệt nghe được tiếng động của bọn hắn liền quay đầu lại, trừng mắt: "Nữ nhân nói chuyện khuê mật, mời nam nhân đi ra chỗ khác."

Cân nhắc một hồi, cuối cùng hai vị nam nhân cũng quyết định đi ra ngoài. Để cho hai nha đầu này tự điên với nhau thôi, còn bọn họ đi chỗ khác bàn chuyện ứng phó với hành động ‘tốt kỳ lạ’ hôm nay của Hoài vương.

"Xú nha đầu, coi như ngươi may mắn!" - Phó Du Nhiên thở phì phì, ngồi lên giường, "Việc trượng nghĩa như vậy mà không bảo ta cùng làm."

Lâm Hi Nguyệt cười toe cười toét, "Ngươi ghen tị việc ta hành hiệp trượng nghĩa, hay là ghen tị việc Hoài vương đối xử tốt với ta?"

"Quên đi!" - Phó Du Nhiên lườm Hi Nguyệt đầy khinh thường, - "Hoài vương là vì nể mặt ta mới cứu ngươi đó."

"Tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói." – Gương mặt Lâm Hi Nguyệt đầy vẻ si mê - "Ta chỉ biết là Hoài vương đã vì ta mà vung tiền như rác, cuối cùng còn phải lộ diện để áp chế những kẻ cạnh tranh. Chỉ mỗi điểm này thôi đã ăn đứt tên thái tử của nhà ngươi rồi."

Phó Du Nhiên bất mãn: "Lão Tề thì sao?"

"Cùng là cạnh tranh như nhau, nhưng nếu hắn lộ diện trước thì còn ai dám cạnh tranh với hắn nữa? Nhưng vì sao đến cuối cùng hắn lại tăng giá lên đến mười vạn lượng? Có phải hắn thông đồng với Yến Phiên Tiêm muốn lấy hết tiền của Hoài vương không?"

"Hắn… hắn là thái tử mà, sao có thể lộ diện ở những nơi như thế này."

Lâm Hi Nguyệt khinh thường nói: "Sao không được? Hoài vương cũng là người của công chúng đấy thôi, tại sao Hoài vương có thể vì một người con gái yếu đuối mà lộ ra thân phận của mình, còn thái tử thì không? Có lòng gian trá thì không thể làm kẻ trộm, dám làm lại không dám nhận, chi bằng hắn sớm rút lui để Hoài vương lên thay đi."

"Hắn cũng không kém đến vậy đâu."

"Ngươi làm sao vậy?" - Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên với ánh mắt quái dị, trước đây mỗi lần hai người nói xấu thái tử thì Phó Du Nhiên luôn là người kích động hơn nàng, họ trách thái tử không phải, nói thái tử chiếm được cái hố xí nhưng lại không ị (*),tốt nhất là nơi nào có đánh giặc thì phái thái tử đến nơi đó giám sát, tranh thủ vì nước hy sinh thân mình, nhắm mắt xuôi tay nằm xuống đất. Nhưng hôm nay thì...

(*)Ý của các nàng là: Tề Diệc Bắc có được ngôi vị thái tử nhưng lại không chịu làm gì cho đất nước cả, chỉ ôm khư khư lấy cái ghế thái tử rồi ăn chơi trác táng thôi. Pó tay với cách so sánh của các nàng

Lâm Hi Nguyệt sửng sốt, - "Đám Cốt ca, Sơn ca chưa đến kinh thành sao? Trong Thần Phong trại hiện giờ không có một mống người mà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.