Chương trước
Chương sau
Bên tai vang lên những âm thanh quan tâm chân thành , Tề Diệc Bắc đột nhiên cảm thấy, những con người này tuy là sơn tặc, nhưng so với các vương công quý tộc trước kia luôn vây quanh hắn thân thiết hơn rất nhiều. Không biết tại sao, hắn có chút hâm mộ đối với Phó Du Nhiên, nhưng bọn họ quả thật là sơn tặc sao? Còn nói nhiều hơn cả Tề An.

Sau khi trấn an được chúng tặc, Tề Diệc Bắc đầu óc choáng váng mới quay trở về Trác viện. Vừa mới tiến vào bên trong, đã nhìn thấy Yến Bội Nhược dựa vào ngực "mình", khóc nức nở, thanh âm nghẹn ngào khiến người khác đau lòng.

Lại nhíu mày quay sang nhìn Phó đại trại chủ, thật là, nữ nhân đã làm không tốt, trở thành nam nhân cũng thất bại. Mỹ nữ khóc lóc trước mặt, trước tiên phải lau nước mắt bên khóe mi của mỹ nữ, sau đó dịu dàng hỏi han, an ủi tâm hồn đối phương, ai lại làm như nàng chứ?

Phó Du Nhiên quả thực buồn bực, từ lúc trở lại Trác viện, Yến Bội Nhược cứ khẩn khoản bám lấy nàng, một câu "Thái tử", hai câu "Điện hạ". Lại còn nói cái gì mà Thái tử điện hạ vì nàng ta không tiếc trái ý Hoàng hậu, đuổi tới tận ngàn dặm, phần ân tình này bất luận thế nào cũng muốn lấy thân báo đáp vân… vân…

Thái tử? Lời nói dối này không phải đã bị mình vạch trần từ lâu rồi sao? Yến Bội Nhược không có lý do gì nhận nhầm Thái tử cả? Hay Yến Bội Nhược này cũng là giả? Không thể nào, nàng đã xem qua bức họa chân dung Yến Bội Nhược, giống như nhau, là sai hay đúng đây, thật rắc rối.

Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Phó Du Nhiên cố gắng kìm chế trí tưởng tượng mình không được bay xa, nàng kìm chế, kìm chế... Vẫn không kìm chế được, chẳng lẽ tên tiểu tử này chính là Thái tử đương triều?

Nói cách khác, chờ khi quốc sư đến, hai người hoán đổi thân xác, nàng và toàn thể đồng nghiệp trong sơn trại sẽ phải chuẩn bị chịu sự trả thù của Thái tử bất cứ lúc nào? Trời ơi... làm sao để cứu giúp ta, sơn trại của ta đây.

Đúng lúc Tề Diệc Bắc thầm mắng Phó Du Nhiên không hiểu chuyện, tâm hồn Phó Du Nhiên đang trôi dạt bốn phương, bên ngoài Trác viện vang lên tiếng kêu tràn đầy vui sướng:

"Trại chủ! Dê béo số 2 đã trở lại."

"A?" Phó Du Nhiên hoảng hốt, đẩy Yến Bội Nhược đang ở trong lòng chạy ra ngoài, sợ cái gì sẽ gặp cái đó, tên Tề An chết tiệt này cũng trở về nhanh quá!

Ừm? Không đúng, nơi này cách kinh thành cả ngàn dặm, cho dù ra sức thúc ngựa, đến nơi cũng phải mất hai ngày. Tề An xuống núi cùng lắm mới ba ngày, hắn sao trở lại nhanh như thế được?

Phía bên Tề Diệc Bắc cũng có nghi hoặc tương tự, vội vàng theo sát Phó Du Nhiên, chỉ để lại Yến Bội Nhược đang ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Ra đến bên ngoài viện, đã nhìn thấy chúng tặc đang vây quanh Tề An, sắc mặt biểu lộ vui mừng. Đương nhiên là trong lòng bọn họ cũng có nghi ngờ, xuống núi lĩnh tiền chuộc, tại sao hành lý không to, nặng hơn? Hay còn muốn cuộc giao dịch khác? Chẳng lẽ chú dê béo số 2 này đổi tất cả tiền chuộc thành ngân phiếu để mang đi cho dễ dàng?

"Công tử."

Tề An nhìn thấy công tử nhà hắn, lập tức gạt đám người đang vây quanh ra, nhìn Phó Du Nhiên từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng thở dài:

"Công tử mạnh khỏe thì Tề An yên tâm rồi."

Phó Du Nhiên không nói nhiều lời, vội hỏi: "Sao ngươi trở lại nhanh thế? Quốc sư đâu?"

Tề An gãi đầu nói:

"Ta vừa ra khỏi trại, liền vội vàng chạy về hướng kinh thành, không ngờ mới được một ngày, thì gặp một người. Người nọ tự xưng là người hầu của Quốc sư, hỏi ta có phải là người bên cạnh công tử không, sau đó đưa một phong thư nhờ ta giao cho công tử."

Phó Du Nhiên nghe xong sửng sốt hỏi:

"Ngươi nói chúng ta chờ ngươi trở về tìm quốc sư, ngươi đi đến nửa đường, thì gặp người được quốc sư phái tới, còn giao cho ngươi một phong thư?" Khéo trùng hợp thế sao?

Tề An gật đầu, Tề Diệc Bắc đứng bên vội la lên: "Thư đâu?"

Tề An trừng mắt nhìn "Phó trại chủ" một cái, sau đó lôi từ trong ngực ra một bức thư, cung kính giao cho Phó Du Nhiên.

Phó Du Nhiên vội vàng đoạt lấy, xé dấu niêm phong, lôi ra một tờ giấy. Lúc mở ra chưa kịp thấy hai chữ, đã bị Tề Diệc Bắc đoạt đi. Phó Du Nhiên cũng lười cướp về, nghiêng đầu ra phía sau Tề Diệc Bắc tìm hiểu nội dung thư.

Bức thư này rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.

"Mọi sự đều tùy duyên, không thể cưỡng ép nghịch chuyển"

Kiểu chữ tiêu sái phóng khoáng, làm cho người ta vừa nhìn tâm tình cũng tốt lên.

Cũng có người tâm trạng đang xấu đi, Tề Diệc Bắc cầm tờ giấy nhìn trước nhìn sau không dưới mười lần, cuối cùng xác định trên giấy này chỉ có mười một chữ.

Tùy duyên? Như thế nào là tùy? Chẳng lẽ bảo hắn mang thân thể của một nữ nhân tiếp tục trở về làm Thái tử?

"Người đưa thư cho ngươi còn nói gì nữa không?"

Bên này Tề Diệc Bắc nóng vội như kiến bò trên chảo nóng, bên kia Phó Du Nhiên nhẹ nhõm thở phào. Quốc sư không tới, nói cách khác bản thân nàng và sơn trại tạm thời an toàn. Tuy nhiên thấy bộ dáng Diệc Bắc gấp gáp tựa như lửa cháy tới mông, nàng cũng không dám giả bộ như không nhìn thấy, đành phải hỏi có lệ: "Đúng vậy, không nói gì khác sao?"

Tề An gật đầu nói: "Hắn nói Quốc sư mười ngày trước đã bế quan, chậm thì ba tháng lâu thì nửa năm, dặn công tử không cần nóng vội."

"Cái gì?" Tề Diệc Bắc nhất thời nóng nảy, "Nửa năm?"

Tề An e ngại nhìn "Phó trại chủ" sắp nổi điên trước mặt, không hiểu sao nàng lại kích động như thế, chợt nhớ tới một việc, kéo Phó Du Nhiên qua một bên, nói nhỏ:

"Công tử, người nọ nói tháng sau là tới thọ đản (ngày sinh) của Hoàng Thượng, công tử vạn nhất không thể bỏ qua."

Phó Du Nhiên vốn đang vui mừng tránh được một kiếp, nghe Tề An nói như vậy lại không khỏi có chút khẩn trương.

Tề Diệc Bắc hiển nhiên cũng nghĩ tới vấn đề then chốt này, sắc mặt trở nên cực kỳ u ám. Tháng sau là thọ đản của phụ hoàng, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải xuất hiện, nhưng hôm nay...

"Đi theo ta."

Tề Diệc Bắc tiến lên kéo Phó Du Nhiên trở lại Trác viện, gặp Yến Bội Nhược đang đi bước ra nghênh đón. Nnhìn ánh mắt dò hỏi của Yến Bội Nhược, Tề Diệc Bắc cũng chẳng còn tâm tình để giải thích, lập tức đưa Phó Du Nhiên vào "Thiên tự nhất hào phòng", lưu lại Yến Bội Nhược cùng Tề An ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Tề An như người vừa phát hiện ra đại lục mới kinh ngạc kêu:

"Yến tiểu thư, người cũng sa lưới !"

Nói tới Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên, sau khi hai người vào phòng, Phó Du Nhiên nhanh như chớp chạy vào trong phòng ngủ. Tề Diệc Bắc đang không ngừng tính toán phải làm thế nào để mở lời bắt chuyện. Huyền Sắc chết tiệt kia, sớm hay muộn không bế quan, cố tình chọn đúng thời điểm xui xẻo nhất của mình để bế quan. Cộng với việc y vội vàng phái người đến truyền tin, Tề Diệc Bắc trăm phần trăm khẳng định, y – đang – cố - ý.

Kỳ thật nếu bình thường, cùng lắm thì đưa Phó Du Nhiên theo cùng hắn hồi kinh chờ Huyền Sắc xuất quan. Nhưng đau đầu nhất là thọ đản của phụ hoàng tháng sau, hắn nhất định phải tham dự, chẳng lẽ để Phó đại sơn tặc thay hắn đến dự? Chưa biết chừng nàng gào thét ngay tại chỗ bắt văn võ bá chơi trò oẳn tù tì uống rượu, trời ơi, ai tới giết ta đi!

Suy nghĩ nửa ngày, tựa hồ cũng không có chủ ý nào tốt, chuyện tới nước này, chỉ có thể làm tới đâu nghĩ tới đó .

"Phó Du Nhiên..."

Kêu hai tiếng, nhưng không có hồi âm, Tề Diệc Bắc đi đến trong phòng ngủ, phát hiện Phó đại trại chủ đang nhắm mắt dưỡng thần ở trên giường, hắn bực mình ngồi xuống ở bên giường,

"Ta..."

"Ngừng." Phó Du Nhiên vẫn nhắm mắt, "Nếu ngươi muốn ta hồi kinh cùng ngươi, thì không cần nói."

"Cô... Tháng sau ta có một chuyện rất quan trọng, ta không thể vắng mặt."

"Quan hệ gì tới ta?"

"Bộ dạng hiện giờ của ta không trở về được!" Tề Diệc Bắc nghiến răng nghiến lợi.

Phó Du Nhiên mở mắt ngồi dậy, tựa tiếu phi tiếu nói:

"Ta không ngại cho ngươi mượn thân thể của ta để hồi kinh, không thu tiền."

"Cô..."

Hắc hắc, Phó Du Nhiên trong lòng âm thầm đắc ý, con mẹ ngươi, đi kinh thành, thích ai thì đi cùng người ấy, còn nàng đánh chết cũng không đi .

"Cô phải biết chuyện này rất quan trọng đối với ta!" Nói đến đây, Tề Diệc Bắc đột nhiên sửng sốt, "Sao cô biết ta muốn cùng cô hồi kinh?"

"Tề An nói a, tháng sau là ngày sinh gì đó."

"Vậy cô cũng... biết thân phận của ta?"

Phó Du Nhiên đấu tranh tư tưởng một chút, giả ngốc hay không đây? Nhưng cho dù giả ngốc liệu được bao lâu?

"Biết một chút." Vẫn nên theo trình tự thì hơn, "Cái cô Yến tiểu thư kia khóc lóc nói ra, nhưng không rõ ràng lắm."

"Lại bịa chuyện!" Tề Diệc Bắc tức giận, biết thì nói biết, không biết thì đừng nói, cái gì mà kêu biết một chút? Thân phận của hắn thật sự khó đoán vậy ư?

Phó Du Nhiên mất tự nhiên bĩu môi, "Ai biết có phải hai người thông đồng với nhau hay không ."

Tề Diệc Bắc nghe trại chủ cãi xong, khẽ nhích đến bên giường, không nói hai lời kéo vạt áo Phó Du Nhiên.

Phó Du Nhiên nhảy dựng lên, "Ngươi bị sao thế?" Tuy rằng hiện tại nàng là nam nhân, nhưng cũng không để người khác giở trò a.

"Ngồi xuống!" Tiểu Bạch ôn hòa gào lên cũng rất khí thế, thành công khiến cho Phó Du Nhiên ngồi xuống, Tề Diệc Bắc lúc này mới vừa lòng đưa tay với đến vạt áo Phó Du Nhiên lôi ra… lôi ra...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.