Ngày hôm sau, khi đội xe bọn họ lên đường, Liêu Thanh Phong tới, nhưng khuôn mặt cũng không tươi cười như hôm qua lúc rời đi, mà đầy vẻ lo lắng.
Chỉ thấy hắn đi tới trước mặt Tiền Ngũ, lạnh lùng nói: "Tiền đại nhân, bản lĩnh của ngươi thật là lớn, lại dám giấu diếm bổn quan!" Liêu Thanh Phong tối hôm qua cũng đã tìm hiểu tin tức, biết đội xe này là cống phẩm của Tề quốc, và vị mỹ nhân kia là mỹ nam đệ nhất thiên hạ Mạc quốc thái tử, điều này làm cho hắn cả đêm không ngon giấc.
Tiền Ngũ ôm quyền nói với hắn: "Liêu đại nhân, thật xin lỗi, đây là ý của Thừa tướng đại nhân, hạ quan cũng rất khó xử."
"Chẳng lẽ trong mắt Tiền đại nhân cũng chỉ có Thừa tướng đại nhân, không có hoàng thượng sao?" Liêu Thanh Phong giận dữ.
"Việc này, Thừa tướng đại nhân chẳng qua là để cho hạ quan đưa tới Trương Dương, cũng không có ý gì, Liêu đại nhân sao có thể hiểu lầm như vậy?" Tiền Ngũ cũng là người khôn khéo.
"Tiền đại nhân, sao còn chưa lên đường?" Mạc Nhiễm Thiên sớm ở trên xe ngựa thấy được Liêu Thanh Phong giận dữ tiến lại, phỏng đoán hắn nhất định đã biết được rồi, đang trách cứ Tiền Ngũ, bèn nói giúp.
Mái tóc trắng sáng bóng động lòng người rủ xuống, nốt ruồi đen nơi khóe miệng đã biến mất, đôi mắt to mỉm cười, môi đỏ mọng khẽ nhếch, quay đầu nhìn lại, Liêu Thanh Phong ngây ngẩn cả người, trời ạ, thiên hạ thật sự có mỹ nhân đẹp như thế.
"Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thai-tu-luu-luyen-hong-tran/3215588/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.