(Gió giục mây vần)
Ngày hôm sau Mạc Nhiễm Thiên ngủ đẫy giấc tỉnh dậy, thấy bên cạnh Tề Quân Hành vẫn còn nằm đó thì không khỏi giật mình.
"Hoàng, hoàng thượng, người, sao người không lên triều?" Mạc Nhiễm Thiên bị hoảng sợ đến thanh âm cũng phát run.
"Ha ha, bảo bối, sao ngươi lại bị dọa thành như vậy? Trẫm cũng không phải là quỷ. Hiện tại cũng giờ Thìn rồi, trẫm đã hạ triều rồi." Tề Quân Hành tức cười mà đem hắn kéo vào trong ngực.
"Ớ?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn phía bên ngoài _ quả nhiên trời đã sáng bảnh rồi. Vì Tề Quân Hành khi ngủ cũng không thổi tắt đèn hại hắn nhất thời không kịp phản ứng.
"Bảo bối, trẫm có một vấn đề muốn hỏi ngươi?" Khóe miệng Tề Quân Hành lộ ra nét cười tà.
"A, vấn đề gì?" Mạc Nhiễm Thiên không hiểu hỏi lại.
"Vì sao toàn thân trẫm không bị thương? Không phải đã nói rằng Thiên nhi rút roi ra mới có thể đánh tỉnh ư?" Tề Quân Hành đem đầu nhích lại gần gương mặt tuấn tú của hắn.
"Ề, cái này, mỗi đêm hoàng thượng phát mộng cũng không giống nhau mà." đầu óc Mạc Nhiễm Thiên lập tức chuyển động.
"Ồ, thế lần này trẫm làm sao tỉnh lại?" Tề Quân Hành sửng sốt.
"Thì, là vật kia đó, ngươi cầm nó liền tỉnh lại." Mạc Nhiễm Thiên thật ra cũng không biết hắn tỉnh lại lúc nào. Hắn chỉ vào ngọc trụ màu xanh biếc nơi cuối giường kia mà nói.
"A." Long nhan Tề Quân Hành thoắt cái thành trái cà chua chín: "Không, không thể nào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thai-tu-luu-luyen-hong-tran/3215573/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.