Chương trước
Chương sau
"Hoàng thượng giá đáo!" Giọng nói lanh lảnh của Lý công công vang vọng triều đình.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Trên Triêu điện, văn võ bá quan chia làm hai hàng, quỳ xuống thi lễ.

Tề Quân Hành bước từng bước dài tiến đến long ỷ, chậm rãi ngồi xuống sau đó lớn tiếng nói: "Chúng ái khanh bình thân!" Giờ phút này Mạc Nhiễm Thiên cười ngu ngơ đi sau hắn, thấy hắn ngồi xuống, Mạc Nhiễm Thiên cũng rất tự nhiên ngồi xuống tấm thảm đỏ dưới chân.

Chúng thần ngẩng đầu nhìn lên, tất cả mọi người đều thất kinh, chuyện gì thế này, tiếng ồn ã ngay tức thì vang lên.

"Chúng ái khanh không cần kinh hoảng, Thiên nhi là ái phi của trẫm, ngây thơ vô hại, để hắn ngồi đây không có gì nghiêm trọng, các khanh có chuyện gì hãy tấu lên!" Tề Quân Hành mở lời giải thích.

"Hoàng thượng, này, này không phù hợp quy củ tổ tông a!" Thượng thư Long Cách bước ra khỏi hàng.

"Hửm? Gần đây ái khanh dường như có rất nhiều ý kiến với trẫm?" Tề Quân Hành long nhan âm trầm.

"Thần không dám, chỉ là hoàng thượng, quy củ tổ tông không thể phế, hậu cung không được can dự triều chính, Mạc thái tử lại càng không nên xuất hiện trên Triêu điện, chúng đồng liêu nói có phải không?" Long Cách tát nước theo mưa.

"Hoàng thượng, chuyện này quả thực không nên." Sĩ đại phu Hồ Lan lập tức hưởng ứng, rất nhiều đại thần cũng đều bước ra khỏi hàng phản đối, tựa như sớm có dự mưu.

Mạc Nhiễm Thiên giả dạng ngớ ngẩn nhìn nhìn Tề Quân Hành, Tề Quân Hành cúi đầu mỉm cười với hắn, sờ sờ đầu hắn, sau đó long mục sắc bén nhìn về phía các đại thần phản đối hắn mà nói: "Chúng ái khanh thật là đồng tâm hiệp lực a. Thượng thư đại nhân, nhị đệ của trẫm ở chỗ của ngươi thật là tốt a, nhưng sao không thấy hắn ghé thăm hoàng huynh này một chút?" Tề Quân Hành nói xong lời cuối cùng, giọng nói cũng đanh hơn rất nhiều.

Mọi người từ thắc mắc chuyển sang kinh ngạc, đều nhìn về phía Long Cách.

"Hoàng thượng thứ tội, nhị vương gia cũng là mới vừa đến phủ thượng của vi thần không lâu, đang tìm mỹ nam, để hiến cho hoàng thượng." Long Cách đầu óc khôn khéo, xoay chuyển mau lẹ, nhưng lão vẫn chột dạ vì tin tức linh thông của Tề Quân Hành, bởi vì Tề Hằng đến mấy ngày, chưa từng ra khỏi thượng thư phủ, xem ra phủ thượng của mình có gian tế.

"Tướng quốc đại nhân? Người đâu?" Tề Quân Hành sâu xa nhìn về phía Thượng Quan Nghi.

"Hoàng thượng, nhị vương gia đã được vi thần mời tới, đang ở ngoài điện chờ." Thượng Quan Nghi nói xong, cười lạnh nhìn Long Cách, mà Long Cách lập tức toát mồ hôi hột.

"Truyền nhị vương gia tiến vào điện!" Tề Quân Hành trầm giọng nói, một tay còn đang sờ sờ đầu Mạc Nhiễm Thiên, làm cho Mạc Nhiễm Thiên muốn rớt cằm, ta là con mèo Ba Tư dưới chân ngươi đó hả? Nhưng hắn có thể được lâm triều đã là Tề Quân Hành đặc biệt khai ân, cũng không thể quá đáng hơn nữa, bởi vì hắn phải biết hoạt động cùng rắc rối của Tề quốc.

"Truyền nhị vương gia tiến vào điện!" Thanh âm Lý công công vừa truyền ra, một nam nhi bảy thước tiến vào điện, một thân quan phục, chính khí ngời ngời, Mạc Nhiễm Thiên lập tức thấy trước mắt sáng ngời. Nam nhân này vóc người cao lớn rắn chắc, khí chất cao quý, lông mày vút cao, giờ phút này hơi hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn thẳng Tề Quân Hành đang ngồi trên long ỷ, long hành hổ bộ, chậm rãi bước tới. Nhưng Mạc Nhiễm Thiên có chú ý tới ánh mắt của người kia lại chăm chú nhìn Thượng Quan Nghi.

(long hành hổ bộ: tả bước đi của một người như rồng như hổ)

"Thần đệ tham kiến hoàng thượng, ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tề Hằng chậm rãi hạ bái.

"Hoàng đệ bình thân, trẫm thật sự là tủi thân, hoàng đệ đến kinh thành mấy ngày, như thế nào không thấy tiến cung gặp trẫm, tốt xấu gì chúng ta cũng là hai huynh đệ." Tề Quân Hành hết sức châm chọc.

"Hoàng thượng thứ tội, thần đệ vốn định hồi kinh sẽ đi gặp hoàng huynh, chỉ là muốn vì hoàng huynh chuẩn bị một phần lễ vật, cho nên trì hoãn." Tề Hằng sắc mặt không đổi, chậm rãi nói, làm cho Mạc Nhiễm Thiên không thể không bội phục sự bình tĩnh của hắn.

"Ha ha ha, vậy trẫm đa tạ hoàng đệ, nhị hoàng đệ lần này đến kinh thành muốn ở lại bao lâu? Hoàng cung này của trẫm hiện tại trống rỗng, không bằng hoàng đệ vào ở cùng trẫm, để trẫm có người bầu bạn, được không?" Tề Quân Hành trở mặt như lật bàn tay.

"Hoàng huynh vì sao giải tán hậu cung? Thần đệ nghe nói hoàng huynh bệnh nặng, không biết đã đỡ hơn chưa?" Tề Hằng hỏi thẳng.

"Ha ha ha, không dối gạt hoàng đệ, bệnh này của trẫm quả thật đã bị từ lâu, nhưng đáng mừng chính là trẫm tối hôm qua đã chữa khỏi, ha ha ha." Tề Quân Hành sớm đoán được đám người này sẽ lấy cớ là hắn bị bệnh. Điều này làm cho hắn không khỏi sủng ái nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang ngồi dưới đất nghịch ngón tay mình.

"Hả? Thần kỳ như thế, chúc mừng hoàng huynh, không biết chữa khỏi như thế nào, thần đệ rất tò mò, có thể nói rõ hay không?" Tề Hằng vừa nói ra câu này, các đại thần phía dưới lại rối loạn, ngay cả Thượng Quan Nghi không biết rõ tình hình cũng lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên giả ngây giả dại, chẳng lẽ Tiểu Thiên thật sự có khả năng chữa khỏi bệnh của hắn?

"Ha ha ha, đây là giải dược của trẫm, Thiên nhi, nói cho bọn họ Thiên nhi có phải đã đuổi yêu quái trên người đại ca ca đi hay không nào?" Tề Quân Hành khẳng định, tiếp đó đứng lên, đem Mạc Nhiễm Thiên ôm lấy rồi lại trở về long ỷ, hết sức sủng ái. Toàn bộ điện xôn xao.

"Hì hì, yêu quái của đại ca ca bị tiên nữ tỷ tỷ của Thiên nhi đánh đi." Mạc Nhiễm Thiên cười khúc khích nhìn về phía Tề Hằng, hắn cảm thấy nếu để cho người này làm hoàng đế, so với Tề Quân Hành càng khó đối phó, bởi vì người này rõ ràng có khí thế của đế vương, mình nhìn không ra nhược điểm của hắn, ít nhất Tề Quân Hành là "mê giai".

"Ha ha ha, chúng ái khanh nghe rõ chưa?" Tề Quân Hành cười xong sau đó lạnh lùng nhìn khắp điện.

"Hoàng thượng đang đùa sao, ai chẳng biết Mạc thái tử là ngốc tử! Lời của hắn cũng có thể tin hay sao?" Tề Hằng rốt cuộc nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên, hai người đối mặt, Tề Hằng sửng sốt, Mạc Nhiễm Thiên hé môi cười.

"Hoàng đệ không tin trẫm?" Tề Quân Hành tức giận lên cao.

"Thần đệ không dám!" Tề Hằng vội vàng khom người.

"Đại ca ca, Tề ca ca này là người xấu sao? Hay là buổi tối bảo yêu quái đánh hắn đi, hì hì." Mạc Nhiễm Thiên cho Tề Quân Hành một ý tưởng.

"Ha ha, Thiên nhi ngoan, đi xuống đi." Tề Quân Hành buông Mạc Nhiễm Thiên, sau đó giơ tay ra lệnh cho Lý công công bên cạnh: "Điện hạ. Đến bên này!" Đem Mạc Nhiễm Thiên dẫn đi.

"Chúng ái khanh, trẫm biết trước bệnh của trẫm làm cho mọi người trong lòng bất an, nhưng bệnh này của trẫm quả thật đã tìm được lương dược rồi, nếu ai không tin, đêm nay cứ đến tẩm cung của trẫm, Lý công công, an bài tẩm cung cho nhị vương gia! Trẫm còn chưa cùng nhị hoàng đệ tâm sự. Bãi triều!" Tề Quân Hành nói xong, long mục quét quanh chúng thần một cái, sau đó tay áo vung lên, đi thẳng.

"Tướng quốc đại nhân, hoàng thượng nói là thật hay giả?" Có một thái tử đảng đã lung lay mà hỏi Thượng Quan Nghi.

"Ha ha, vua không nói chơi, Trương đại nhân nếu không tin, buổi tối có thể đến xem, Long đại nhân, ngươi sẽ đến xem chứ?" Thượng Quan Nghi xoay người mỉm cười với Long Cách.

Long Cách mặt tái nhợt, liếc nhìn sắc mặt âm trầm của nhị vương gia Tề Hằng, lúc này, hơn phân nửa triều thần đã lui ra.

"Tướng quốc đại nhân, hai năm không gặp, càng thấy anh tuấn a, chuyện hoàng thượng ngươi hiểu rõ nhất, hai năm này hắn bị bệnh đã hại chết bao nhiêu người, tất cả mọi người đều rõ cả, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hắn tàn nhẫn sao?" Tề Hằng nhìn Thượng Quan Nghi, giọng nói từ tốn mà trầm trọng, đôi mắt tuy vậy lại phát ra thứ ánh sáng khác thường.

"Ha ha ha, nhị vương gia, hoàng thượng tuy có chỗ không đúng. Nhưng hạ quan thấy Tề quốc cường thịnh, dân chúng đích an cư lạc nghiệp. Hoàng thượng cũng đã giải tán hậu cung, tất cả mọi người cũng đã hiểu rõ lòng chân thành của người, làm người, ai chẳng có khuyết điểm, nhị vương gia sao không khoan dung một chút chứ?" Lời này của Thượng Quan Nghi cũng nhắc khéo Tề Hằng hoàng thượng đã biết mưu kế của bọn họ, bọn họ cũng đủ thông minh, không nên u mê không tỉnh ngộ mãi như vậy.

"Tướng quốc đại nhân thật sự tin lời ngốc tử kia?" Tề Hằng có tình cảm với Thượng Quan Nghi, hai năm trước cũng định mượn sức y, ai ngờ không thành công, nhưng đối với y, hắn vẫn có một phần tình cảm khác, từ lúc còn là một tiểu hoàng tử sống trong nhung lụa, hắn cũng đã thích bám gót Thượng Quan Nghi đọc sách.

"Nhị vương gia, hắn là Mạc thái tử! Không phải ngốc tử." Thượng Quan Nghi hơi giận phản bác: "Còn nữa nhị vương gia cũng nên biết hoàng thượng đối với Mạc thái tử có khúc mắc, Mạc thái tử đến, giải bệnh hoàng thượng cũng không phải không có khả năng."

"Hừ, đêm nay qua xem một chút đi, bổn vương không tin chút nào." Tề Hằng khinh miệt.

Thượng Quan Nghi nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu, y rất muốn nói cho hắn rằng, nếu Tề Quân Hành không thể ngăn hắn lại, vừa rồi hoàng thượng sao nhắc đến vấn đề này trên Triêu điện. Ngay từ đầu khi đi theo Tề Quân Hành, y cũng đã nhìn ra khí phách cùng ngoan độc trong con người hắn, nhưng Tề Hằng không thấy được điều này sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng đến mạng cũng khó giữ.

"Thượng Quan, bổn vương không cùng ngươi nói chuyện chính sự, hai năm không gặp, mọi người đi ra ngoài uống một chén được chứ?" Tề Quân Hành đột nhiên đổi chủ đề.

"Nhị vương gia, muốn uống cũng có thể, chúng ta đi ngự hoa viên đi." Thượng Quan Nghi kì thật cũng muốn khuyên nhủ hắn.

"Ha ha ha, nếu Thượng Quan nói như vậy, chúng ta đây đi ngự hoa viên. Long đại nhân, chuyện bổn vương đã dặn dò, nhớ phải làm đó." Tề Hằng dặn Long Cách một câu, sau đó làm tư thế mời Thượng Quan Nghi đi.

Thượng Quan Nghi giật mình sau đó đáp lễ: "Nhị vương gia thỉnh!"

"Thượng Quan, bổn vương cũng gọi tên ngươi, ngươi không thể gọi bổn vương là Hằng như năm xưa sao?" Tề Hằng có chút u buồn nhìn Thượng Quan Nghi.

Thượng Quan Nghi lại sửng sốt, trước kia y đối với chuyện tình cảm vẫn có phần u mê, nhưng hai năm qua đi, y đã hiểu được thế nào gọi là yêu. Đặc biệt là hiện tại y đã yêu tiểu nhân nhi kia.

"Khụ, Hằng, hai năm này ngươi đi nơi nào?" Thượng Quan Nghi ho nhẹ một chút, sắc mặt lạnh nhạt nói.

"Ta đi Thân quốc, thấy được Thân quốc thật cường đại, Tề quốc chúng ta vẫn không thể so sánh được, hy vọng cả đời ta chính là làm cho Tề quốc cường đại nhất, nhưng phụ hoàng không có cho ta cơ hội này, ai." Tề Hằng không hề tự xưng bổn vương trước mặt Thượng Quan Nghi.

Thượng Quan Nghi cả kinh nói: "Đi Thân quốc?" Thầm nghĩ hiện tại hắn nhất định có đầy bụng hoài bão muốn thể hiện.

"Không sai, Thân Vô Kỵ là người khiến ta khâm phục nhất, ta trà trộn hai năm trong phủ thừa tướng của hắn học được không ít điều hay, ha ha." Tề Hằng quay đầu mỉm cười ấm áp với Thượng Quan Nghi.

"Hoàng thượng từng nhiều lần phái người tìm ngươi, tìm khắp không thấy, ai." Thượng Quan Nghi thở dài.

"Hừ, hắn tìm ta? Có chuyện tốt gì!" Tề Hằng không cần đoán đã biết Tề Quân Hành muốn nhổ cỏ tận gốc.

"Hoàng thượng vốn định phong ngươi làm vương, ban cho ngươi đất phong, không ngờ vương gia ngươi chạy nhanh như vậy!" Thượng Quan Nghi khinh bỉ đáp.

"Cái gì? Hắn mà có lòng tốt như vậy ư, từ khi đó đích hắn cũng đã tàn bạo bất nhân, bổn vương sẽ không tin hắn. Thượng Quan, ta vẫn muốn hỏi ngươi, vì sao chọn hắn, ta đối xử với ngươi không tốt ư?" Vẻ mặt Tề Hằng tràn đầy đau đớn.

"Hằng, ngươi?" Thượng Quan Nghi hoàn toàn nhíu chặt mày.

"Khụ khụ khụ, ta chỉ là cảm giác được ngươi không có lý do đi theo hắn mà thôi." Khuôn mặt Tề Hằng thoáng trở nên đỏ ửng.

"Ha ha, chuyện này nói dài lắm, đi thôi, ta bảo ngự trù phòng làm chút đồ nhắm, ngồi dưới lương đình (chòi nghỉ mát) uống một chút đi." Thượng Quan Nghi cũng không có ác ý gì với hắn, dù sao đều là cùng nhau lớn lên, trong lòng y rất muốn khuyên hắn bỏ những ý nghĩ hồ đồ đó đi.

"Được!" Tề Hằng phi thường vui vẻ, hai người vừa đi vừa tán gẫu.

Bên trong ngự thư phòng, Tề Quân Hành đau đầu nhức óc, Mạc Nhiễm Thiên không cho hắn phê tấu chương, nghịch ngợm đến mức dứt cũng không ra.

"Thiên nhi, đại ca ca bận việc xong lại chơi với ngươi, ngoan nha, Lý công công mang Thiên nhi đi ngự hoa viên chơi." Tề Quân Hành không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đẩy hắn ra ngoài.

"Hừ, đại ca ca bại hoại, không chơi với Thiên nhi, Thiên nhi không để ý tới ngươi." Mạc Nhiễm Thiên rất khờ dại nói xong, bỏ chạy ra ngoài.

"Điện hạ, chờ lão nô đã!" Lý công công vội vàng cười khổ đuổi theo, Tề Quân Hành thở dài ngồi xuống phê tấu chương.

Mạc Nhiễm Thiên vừa nghêu ngao hát vưa chạy về Phượng Lâm Các của mình. Thấy Dạ Tích Tuyết không có ở đây, đem Tiểu Khánh Tử quay mòng mòng như chong chóng, sau đó hắn lại chạy tới ngự hoa viên, buổi sáng mà, chỗ đó là dễ chịu nhất, mà Lý công công đáng thương sao đuổi kịp hắn được, chỉ một loáng đã không thấy tăm hơi hắn đâu.

Đang lúc Mạc Nhiễm Thiên chạy vào ngự trong hoa viên, xa xa thoáng trông Thượng Quan Nghi và một nam nhân khác đang ngồi trong lương đình quay lưng về phía mình, bụng bảo tên này hôm nay lâm triều chẳng thèm nhìn đến mặt ta, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Giờ phút này Tề Hằng vừa uống vài chén, tiếp thêm can đảm, hắn bèn cầm tay Thượng Quan Nghi nói: "Thượng Quan, giúp ta, hắn không đáng, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi."

Thượng Quan Nghi cả kinh, nhìn một mảnh thâm tình trong mắt Tề Hằng, không khỏi lấy làm lạ mà hỏi: "Hằng, ngươi sao vậy?"

"Thượng Quan, nhiều năm như vậy, ngươi chỉ che chở hắn, chứ chưa từng thật tình chú ý tới ta, nhưng ngươi có biết hay không từ nhỏ đến lớn, trong mắt ta chỉ có một người là ngươi, ngươi biết không? Ta rời kinh thành, nguyên nhân có một nửa là bởi vì ngươi lựa chọn hắn, nhưng lại không chọn ta." Hai mắt Tề Hằng rũ xuống.

Thượng Quan Nghi không thể rút tay lại, nên đành lúng túng nói: "Hằng, ngươi có lầm hay không, ta cùng hoàng thượng không phải như ngươi nghĩ, chúng ta chỉ là quân thần mà thôi." Thượng Quan Nghi cho rằng Tề Hằng nhất định tưởng rằng hắn cũng là nhập mạc chi tân (bạn đời, người yêu) của Tề Quân Hành.

Tề Hằng quả nhiên nhanh chóng ngẩng đầu lên, giật mình nói: "Chẳng lẽ ngươi khi đó chọn hắn, không phải bởi vì ngươi thích hắn?" Trong đôi mắt Tề Hằng có cả ngạc nhiên, vui mừng và khó hiểu.

Khóe miệng Thượng Quan Nghi giật giật: "Hằng, ngươi lầm rồi, khi đó ta chọn hắn là bởi vì ta không chỉ thấy được sự tàn bạo của hắn, ta cũng thấy được hắn quan tâm đến chuyện triều chính, coi trọng dân chúng, hơn nữa ta hiện tại đã là tướng quốc, nam thị trong phủ vô số, sao có thể cùng hoàng thượng..., ngươi, ngươi, ngươi nghĩ đi đâu vậy, ai."

"Thật sao? Vậy ngươi có thể cho ta một cơ hội không?" Tề Hằng ánh mắt tỏa sáng nhìn Thượng Quan Nghi.

"Hằng, ngươi buông ta ra trước đã, ai, ta bị ngươi làm cho hồ đồ rồi, ngươi hiểu lầm rồi." Thượng Quan Nghi thấy ánh mắt hắn càng ngày càng nóng rực, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ lên, giãy dụa cánh tay bị hắn cầm.

"Thượng Quan, ta, ta......" Tề Hằng vẫn nắm chặt không buông.

"Thượng Quan ca ca, Thiên nhi cũng muốn ăn!" Mạc Nhiễm Thiên đi tới, thấy hai người tay trong tay, tức giận đến khóe miệng phát run, nụ cười trên mặt cũng vô cùng mất tự nhiên. Tên kia dám trốn ta đi yêu đương vụng trộm nha.

"Tiểu, Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Mạc Nhiễm Thiên vô cùng kì quái, bị dọa đến đứng bật dậy, đồng thời giật tay ra khỏi bàn tay Tề Hằng.

"Mạc thái tử?" Tề Hằng sắc mặt không tốt, thầm trách Mạc Nhiễm Thiên quấy rầy bọn họ, nhưng tuyệt thế dung nhan ấy vẫn khiến hắn phải kinh ngạc, thế gian thật sự có một mỹ nam như vậy sao, không trách được hoàng thượng nổi giận vì hắn, trước không nhìn kĩ, giờ thấy nụ cười của hắn gần ngay trước mắt, nhất thời cảm thán vạn phần.

"Thượng Quan ca ca cùng Tề ca ca chơi trò hôn nhau à? Tiểu Thiên thấy vừa rồi các ngươi cầm tay nhau nha, hì hì, xấu hổ xấu hổ." Mạc Nhiễm Thiên cố ý chọc giận Thượng Quan Nghi.

"A, Tiểu Thiên, ngươi, ngươi hiểu lầm rồi, không, không có, thật sự không có." Thượng Quan Nghi luống cuống, Tiểu Thiên cũng không phải khờ thật, hắn rõ ràng đang trách mình.

Tề Hằng cảm thấy thật buồn cười bèn nói: "Thượng Quan, ngươi làm gì phải khẩn trương như vậy, hắn không hiểu."

"A, chuyện này, bị hiểu lầm vẫn không tốt lắm." Thượng Quan Nghi cười khổ đáp, khuôn mặt tuấn tú hồng hồng, thấy vậy trong lòng Mạc Nhiễm Thiên rất thích.

"Thiên nhi cái gì cũng hiểu, là chơi trò hôn nhau a." Mạc Nhiễm Thiên chỉ vào môi mình mà nói,"Chính là chơi trò hôn nhau, hôn xong chính là sờ sờ, sau đó là cởi quần, hai vị ca ca có phải muốn chơi trò này không?" Mạc Nhiễm Thiên mắt to tỏa sáng nhìn Tề Hằng.

Tề Hằng sửng sốt sau đó đỏ bừng mặt nói: "Điện hạ, chuyện này không thể nói lung tung."

"Oa, đó chính là ca ca cùng Thượng Quan ca ca chơi đùa có phải hay không? Hảo hâm mộ nha, Thiên nhi cũng muốn chơi." Mạc Nhiễm Thiên căng thẳng mà nói tiếp.

Tề Hằng đích mặt càng đỏ hơn, ẩn tình nhìn vào mắt Thượng Quan Nghi.

"Tiểu Thiên, ngươi nói bậy bạ gì đó, không có, thật sự không có mà, nếu có Thượng Quan ca ca sẽ bị sét đánh chết!" Thượng Quan Nghi vội vàng thề độc.

"Thượng Quan, ngươi làm sao vậy, quýnh lên như vậy?" Tề Hằng thấy trán Thượng Quan Nghi đổ mồ hôi, không khỏi càng thấy kì quái.

"U u, Thượng Quan ca ca không cho Thiên nhi chơi hôn nhau, không cho Thiên nhi chơi, Thiên nhi ghét ngươi." Mạc Nhiễm Thiên cố ý kích thích hắn.

"Điện hạ, ngươi, ngươi thích Thượng Quan ca ca?" Tề Hằng không vui nói.

"Ừ ừ, ôm Thượng Quan ca ca rất thoải mái, như con gái ấy, hì hì." Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ ngươi bị người ta coi là tiểu thụ, mà vẫn còn vui vẻ như vậy, tức điên người.

"Tiểu Thiên, ngươi, ngươi mau về đi!" Thượng Quan Nghi biết Mạc Nhiễm Thiên nhất định là tức giận, mới có thể nói mập mờ như vậy, nhưng mà nói như vậy, có phải là hắn đang ghen không?

"U u, Tề ca ca, Thượng Quan ca ca khi dễ ta." Mạc Nhiễm Thiên mếu máo, ủy khuất vạn phần nhìn Tề Hằng.

Tề Hằng sửng sốt, thầm nghĩ hắn chỉ là ngốc tử, không biết yêu đương là gì, đối với Thượng Quan cũng chỉ là ca ca mà hắn thích, sao mình có thể chấp một ngốc tử được.

"Ha ha ha, điện hạ cùng Thượng Quan ca ca có từng chơi hôn nhau chưa?" Tề Hằng tùy tiện hỏi hỏi.

"Hì hì, chơi rồi chơi rồi." Mạc Nhiễm Thiên cười khúc khích.

"Cái gì? Chơi thế nào, cởi quần?" Tề Hằng đứng lên, liếc nhìn Thượng Quan Nghi bên cạnh đang cười khổ. Còn Thượng Quan Nghi nghĩ thầm Tiểu Thiên là đang muốn đùa chết y đây mà.

"Hì hì, không nói cho Tề ca ca, Thượng Quan ca ca, ôm một cái." Minh Mạc Nhiễm Thiên leo lên người Thượng Quan Nghi.

"Tiểu Thiên, mau xuống đi, bị hoàng thượng thấy là nguy đó." Thượng Quan Nghi cũng đoán không ra Mạc Nhiễm Thiên đến cùng là muốn giở trò gì.

Mạc Nhiễm Thiên đáng yêu lắc đầu, nhìn y nói: "Hôn mới xuống! Chu." Mạc Nhiễm Thiên chu mỏ với y, lúc này hai tay Mạc Nhiễm Thiên vòng quanh cổ Thượng Quan Nghi, khoảng cách hai môi gần sát nhau.

Thượng Quan Nghi sửng sốt, nhìn sắc môi kim phấn của hắn, nhất thời đỏ mặt, y rất muốn hôn, nhưng Tề Hằng kia mắt như dao găm bắn về phía y.

"Thiên nhi, đừng nghịch nữa, xuống đi, nếu không Thượng Quan ca ca sẽ tức giận." Thượng Quan Nghi dứt khoát đẩy hắn ra.

"U u, Tề ca ca, Thượng Quan ca ca khi dễ ta, u u, Thiên nhi muốn chơi hôn nhau, Tề ca ca chơi với Thiên nhi." Mạc Nhiễm Thiên mắc cười, xoay người nhào vào lòng Tề Hằng, người này vừa cao vừa to, tráng kiện mạnh mẽ, thật ra rất có cảm giác an toàn.

Tề Hằng vẫn không nhúc nhích, lạnh như băng liếc nhìn Thượng Quan Nghi một cái, sau đó nhìn khuôn mặt non nớt của Mạc Nhiễm Thiên, đột nhiên cúi đầu hôn phớt lên môi Mạc Nhiễm Thiên.

"Hằng!" Thượng Quan Nghi lập tức tiến lên đẩy Mạc Nhiễm Thiên ra, nhưng khi hai môi chạm nhau, chỉ trong khoảnh khắc nhưng dòng điện kia vẫn làm Tề Hằng kinh ngạc, không khỏi chạm tay lên môi mình.

"Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi dữ tợn lườm hắn.

Mạc Nhiễm Thiên lườm lại y, mặt câng câng tỏ vẻ bất cần.

Tề Hằng nhìn về phía Thượng Quan Nghi nói: "Thượng Quan, ngươi thích hắn phải không?"

"Hằng, ngươi nói bậy bạ gì đó, hắn là người của hoàng thượng!" Thượng Quan Nghi một thân tức giận, không thể chịu đựng được Tiểu Thiên bị Tề Hằng hôn.

"A, thật à? Vậy ngươi vì sao phải cuống lên như vậy, chẳng lẽ là vì ta?" Mắt Tề Hằng lại tỏa sáng nhìn về phía Thượng Quan Nghi đang hầm hầm tức giận.

"Hằng, ngươi đừng có u mê không chịu tỉnh ngộ nữa, ta và ngươi còn có thể ngồi xuống tán phiếm, là bởi vì tình nghĩa của chúng ta khi còn nhỏ, ngươi đừng hiểu lầm, ta đối với ngươi không có bất cứ tình cảm gì vượt ra ngoài tình bạn cả, chỉ hy vọng ngươi có thể an an phận phân làm nhị vương gia của ngươi, ta sẽ nói tốt với hoàng thượng, lời đã hết, ngươi tự thu xếp, ta tiễn thái tử điện hạ về tẩm cung." Thượng Quan Nghi nói xong kéo Mạc Nhiễm Thiên tức giận vội vã rời đi, Mạc Nhiễm Thiên bên bị hắn kéo đi, bên quay đầu lại nhìn Tề Hằng, chỉ thấy Tề Hằng đã lạnh như băng, đứng im như tảng đá gắt gao nhìn chằm chằm hai người bọn họ rời đi.

"Tề ca ca tạm biệt, lần sau chúng ta lại chơi hôn nhau, a, Thượng Quan ca ca, đau quá, u u." Mạc Nhiễm Thiên lại khóc lóc ầm ĩ suốt cả dọc đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.