Ngay khi Mạc Nhiễm Thiên đang chuẩn bị hô to lên, khuỷu tay theo bản năng đánh vào người phía sau, nhưng lập tức bị kẻ nọ tóm được: "Tiểu Thiên, là ta." Thanh âm này rõ ràng là của Dạ Tích Tuyết.
"Dạ đại ca, sao lại là huynh, làm ta sợ muốn chết." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng quay đầu nhìn về phía Dạ Tích Tuyết, sau đó ý thức được quần của mình vẫn còn rơi trên mặt đất, vội vàng khom lưng nhặt lên.
"Tiểu Thiên, ta ở thao trường chờ ngươi, ngươi không có tới, sau lại nghe nói ngươi cùng nhị hoàng tử xuất cung, trong lòng lo lắng liền đuổi theo đến đây, mới vừa rồi nghe được các ngươi làm thơ ở dưới lầu, Tiểu Thiên, ngươi làm thơ hay lắm, thật làm cho Dạ đại ca kinh ngạc. A a, vả lại ta không muốn gặp tứ hoàng tử, cho nên thấy ngươi đi xuống, liền đi theo." Dạ Tích Tuyết nhìn Tiểu Thiên, trong đôi mắt chứa cả ngàn lời.
"A, vậy huynh cũng không cần theo vào nhà xí a!" Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt, hắn còn chưa có đi tiểu nữa.
"Ta, ta sợ người khác nhìn thấy. Tiểu Thiên, Dạ đại ca nhớ ngươi." Dạ Tích Tuyết bị câu thơ làm cảm động, đem Mạc Nhiễm Thiên kéo vào trong lòng, còn Mạc Nhiễm Thiên hai tay nắm cạp quần, buồn bực vạn phần.
"Dạ đại ca, ngươi có thể đi ra ngoài trước hay không? Ta muốn đi tiểu." Mạc Nhiễm Thiên lúng túng nói.
"Bên ngoài có người, Tiểu Thiên nếu cần cứ giải quyết đi." Dạ Tích Tuyết bình chân như vại.
"A." Mạc Nhiễm Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thai-tu-luu-luyen-hong-tran/3215476/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.