Đường Kính Chi rời đại điện, theo Thị Mặc tới hậu sơn, xung quanh Lạc thànhthuộc về vùng bán nhiệt đới, lúc này mặc dù đã là cuối thu, nhưng câycối hoa cỏ vẫn biêng biếc một màu, từ lưng chừng núi nhìn xuống, cảnhsắc tươi đẹp, từng cơn gió mát thổi qua, làm mái tóc Đường Kính Chi baylất phất, tinh thần sảng khoái phấn chấn.
Nơi này núi non nốiliền nhau, cho nên diện tích rất lớn, cách hậu viện Nhất Thanh Quanchừng 300 mét có một rừng trúc, Thị Mặc đi tới đây cẩn thận ngó chừngbốn xung quanh không có ai, dìu Đường Kính Chi đi thẳng vào rừng trúc,đi chừng 200 mét, Đường Kính Chi ngồi xuống một tảng đá xanh cực lớn.
Thị Mặc đợi Đường Kính Chi ngồi vững rồi cho tay lên miệng, dùng sức huýt sáo, với tiết tấu đặc biệt.
Không lâu sau đó Đường Kính Chi liền nghe thấy từ sâu trong rừng trúc cótiếng sàn sạt từ xa truyền tới, hiển nhiên có người đang đi trong rừng,rồi một người trung niên mặc áo vải thô màu xanh, lưng đeo kiếm xuấthiện, người này da ngăm đen, vóc người khôi ngô hùng tráng, tới trướcmặt Đường Kính Chi, quỳ một gối xuống, chắp tay thi lễ, giọng không lớntrầm hùng:
- Nô tài Đường Uy bái kiến Nhị gia.
Đường Kính Chiquan sát hai nắm to như cái bát của Đường Uy, thầm kinh hãi, không biếtchịu bao nhiêu khổ cực mới kết lớp chai dày như vậy, khớp xương rất thô, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên như những con giun, cơ thịt rắn chắc,trông tràn ngập sức mạnh, Đường Kính Chi đưa tay ra ôn hòa nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246632/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.