Suốt cả đường về Lâm Úc Hương thấp thỏm lo âu, lúc này không dám giải thíchnửa lời, quỳ sụp xuống nền đá vừa cứng vừa lạnh. Gần một canh giờ điđường, Đường Kính Chi đã trấn tĩnh lại, suy nghĩ thông suốt, vừa nãy yvốn không nên lệnh Lâm Úc Hương dừng tay, dù sao so với một mạng người, y chịu chút ấm ức đâu có là gì.
Vả lại thân phận người kia khônghề đơn giản, nói không chừng vô tình Đường phủ nhở vào phúc của Lâm ÚcHương, dựa vào cây đại thụ Tuyên Uy tướng quân.
Hiện tình cảnh Đường phủ không tốt, đây đúng là chuyện tặng than trong tuyết.
Nhưng nhìn sắc mặt Đường lão thái quân rất khó coi, cho nên Đường Kính Chi cũng chỉ im lặng đứng một bên.
Đường lão thái quân ngồi xuống rồi không vội nói gì, mặt âm trầm thong thảcầm chén trà lên uống, trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấytiếng chén trà và cốc trà trong tay Đường lão thái quân chạm vào nhau,tiếng động không lớn, lọt vào tai Lâm Úc Hương cứ như tiếng mài dao, làm nàng càng ngày càng khủng hoảng, chẳng mấy chốc mồ hôi lạnh đã toát cảra.
Đường lão thái quân là người như thế nào thì Lâm Úc Hương còn lạ gì, nhớ lại cảnh gió tanh mưa máu vừa trải qua lúc nãy, người nàngrun lên từng đợt, bắt đầu suy nghĩ lung tung :" Lão thái quân liệu cógiận mình làm mất thể diện Đường phủ, cho người kéo ra ngoài đánh chếtkhông?"
Nghĩ tới đó nàng chỉ còn biết gửi hi vọng lên người Đường Kính Chi, mong y nói đỡ cho mình mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246609/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.