Lời này truyền vào tai, Nhu Nhi ngượng tới chín người, chỉ muốn ôm tai bỏchạy ... Nhị gia, giữa ban ngày ban mặt sao lại nói tới chuyện xấu hổnhư vậy được chứ.
Thấy chiêu này có tác dụng, Nhu Nhi không cònsuy nghĩ lung tung nữa, Đường Kính Chi nắm tay nàng dặn dò vài câu rồirời đi, mặc dù Lâm Úc Hương thoát hiểm không sao cả, nhưng không tận mắt nhìn Đường Kính Chi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm được.
Nhu Nhiđứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Đường Kính chi đi xa dần, nắmchặt tay nghĩ :" Nhị gia, Nhu Nhi không những sinh con cho người, còn nỗ lực học tập các vị tỷ muội, nhất định sẽ xứng với người!"
Cùnglúc ấy Lâm Úc Hương bị Đường lão thái quân cho quỳ ở cửa hơn một canhgiờ, hai đầu gối đau đớn đi mỗi bước là mặt nhăn lại, sau khi về tiểuviện, chẳng thèm để ý tới gì nữa, ném mình lên chiếc giường êm ái, không nhúc nhích.
Tri Đông Tri Thu dù từ hôm qua tới giờ cũng quỳchẳng kém Lâm Úc Hương một khắc nào, nhưng bọn nó đâu thể muốn gì làmnấy như chủ tử, nên nhịn đau vén váy chủ tử lên, đến khi nhìn thấy haiđầu gối thâm tím, đều đau lòng.
- Nhị nãi nãi, đều tại nô tỳ nhát gan, nếu khi đó nô tỳ dũng cảm hơn một chút, hỏi thêm lần nữa thì người đã chẳng phải chịu khổ như thế này.
Tri Thu vừa sụt sịt vừa cẩn thận xoa bóp cho Lâm Úc Hương.
Tri Đông ngồi ở một bên cũng đưa tay khõe xoa bóp đầu gối còn lại, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246525/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.