Chẳng biết từ khi nào trong tay nàng đã có thêm một một cái cành cây bằng to bằng ngón tay.
Lúc này Đường Kính Chi hơi chân khom xuống, tách ra một khoảng gần bằng bảvai, hai tay co lại đặt ở bụng, không nhúc nhích. Đối với người mứi họcvõ mà nói, động tác này rất tiêu chuẩn, nếu không ngồi thấp một chút sẽtổn thương tới đầu gối, khi còn trẻ sức đề kháng tốt thì chẳng sao,nhưng già rồi sẽ thành viêm khớp, lúc đó khó trị được, trái gió trở trời sẽ vô cùng đau đớn.
Mang theo quyết tâm không thể để nữ nhân của mình xem thường, Đường Kính Chi cắn chặt răng, cố gắng đứng thật vữngvàng, nhưng cùng với thời gian trôi đi, hai chân y bắt đầu tê dại, bắtđầu run rẩy, quan trọng hơn y không biết Ngọc Nhi bắt mình đứng bao lâu, không có mục tiêu phấn đấu, lòng dần dao động.
Nhưng cái cànhcây kia không phải là để trưng bày, y tin chỉ cần mình cử động, Ngọc Nhi sẽ không chút khách khí vụt cho một phát.
Vì sao đều là nữ nhân, Nhu Nhi và Uyển Nhi đều lấy mình làm chỗ phó thác dựa dẫm cả đời, cònNgọc Nhi và Lâm Úc Hương lại như bông hoa hồng đầy gai nhọn, chẳng thềsờ tới được.
Nhưng có gai thì sao, chinh phục nữ nhân như thế mới có cảm giác thành tựu, mà chẳng phải đã quyết không buông tay một nàngnào sao?
Đường Kính chi đang phân tâm thì cái cành cây vẫn còn màu xanh đó như tia chớp sẽ rách không khí quất xuống...
Thị Mặc thường ngày tuy chạy đông chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246495/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.