- Không sao, không có gì to tát cả.
Được đỡ ngồi xuống, Đường Kính Chi xua tay bảo hai tiểu nha đầu lui ra ngoài nghỉ ngơi.
Tri Đông và Tri Thu do dự nhìn nhau, thấy Nhị gia xua tay lần nữa, trông có vẻ không sao, liền đi ra gian ngoài.
Lâm Úc Hương từng trị bệnh cho không ít người bị thương, nhãn lực hơn hẳnhai tiểu nha đầu kia, nàng chần chừ một lúc rồi nhảy xuống giường:
- Nhị gia, có phải lưng bị thương không?
Đường Kính Chi biết không dấu được nàng đành phải gật đầu, Lâm Úc Hương nhíu mày hỏi tiếp:
- Có phải lão thái quân phạt Nhị gia không?
- Không phải.
- Không phải thật chứ?
Lâm Úc Hương nghĩ ở Đường phủ này người dám đánh Đường Kính Chi chỉ có mộtmình Đường lão thái quân mà thôi, vậy vì sao Đường lão thái quân lạiđánh y?
Nhớ lại hôm nay ăn tối Đường lão thái quân không hỏi tớichuyện mình rời phủ, Lâm Úc Hương nhận định Đường Kính Chi chịu phạtthay mình, cho nên mình mới thoát được một kiếp nạn, nghĩ tới đó lòngday dứt không thôi.
- Nhị gia đứng lên đi, để thiếp thân giúp người cởi áo bôi thuốc, dược cao thiếp thân chế xoa vào rất mát, sẽ không đau nữa.
Hiếm khi thấy Lâm Úc Hương mặt mày ôn nhu như thế, Đường Kính Chi tất nhiênkhông cự tuyệt, y vừa đứng dậy thì thấy kiểu thê dời bước đi tới, đưabàn tay nhỏ ra cởi áo trong của mình, khiến nửa thân trên của y lõa lộra ngoài.
Nếu là ban ngày Lâm Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246462/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.