Chương trước
Chương sau
- Nực cười, chỉ là một cây cương châm mà thôi, nàng lại chẳng giết ta, ta sợ cái gì.

Quả nhiên Đường Kính chi không chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt Ngọc Nhi.

- Không sợ? Không sợ sao vừa rồi còn chạy? Có điều nếu như Nhị gia sợ đau cũng không sao, thiếp có thể đâm cương châm lên người mình, như thế có thể chỉ rõ vị trí cụ thể cho Nhị gia.

Ngọc Nhi vừa nói vừa sắn ống tay áo trái lên, đoạn cánh tay như ngó sen đập vào mắt Đường Kính Chi, làm y không thể không đem so sánh với tay của Lâm Úc Hương, ừm, trắng mịn như nhau, hấp dẫn như nhau, làm người ta chỉ muốn nắm lấy vuốt ve mơn chớn.

Để Ngọc Nhi tự đâm bản thân, thế này có khác gì tựa thừa nhận mình nhát gan? Hơn nữa nếu như tay Ngọc Nhi chẳng nõn nà như thế, có lẽ y còn có thể suy nghĩ một chút, còn bây giờ, y không đành lòng, nếu không đâm vào tay Ngọc Nhi, nhưng đau lại ở tim y, vì thế quyết định làm anh hùng một chuyến, sắn ty áo lên, nói vài phần khái khái:

- Không cần, đâm ta đi.

Quát lớn một tiếng, y liền nhắm tịt mắt lại, thầm cầu khẩn:" Ngọc Nhi, chi đâm vào tay thôi nhé, ngàn vạn lần đừng đâm vào chỗ khác làm thí nghiệm!"

Ngọc Nhi không lề mề, khẽ ừ một tiếng, liền cầm cương châm đâm thẳng vào cánh tay Đường Kính Chi, đúng lúc y không nhịn được he hé mắt ra nhìn, thấy cương châm sắp đâm vào da thịt, kêu thảm:

- Á á á ....

Âm thanh bi sảng vô cùng, làm kinh động vô số chú chim nhỏ đi kiếm ăn buổi sớm.

Cây cương châm kia dưới sự khống chế của Ngọc Nhi, đâm xuyên qua cánh tay Đường Kính Chi ngọt lịm như đâm qua miếng đậu hủ, không có chút cản trở nào.

Dừng tay lại, nhìn Đường Kính Chi mồm há to, bộ dạng như chết đứng, Ngọc Nhi phì cười, tướng công thư sinh quá thú vị, khiến nàng thường ngày không thích nói cười mà chỉ một lúc đã cười tới hai lần rồi.

Cây cương châm đó khéo léo tránh xương cánh tay của Đường Kính Chi, xuyên qua mà không có chút máu nào, cũng chẳng có tí đau đớn nào.

Vì không hề đau, cho nên sau khi khép miệng lại, mặt Đường Kính Chi đỏ như tôm luộc, vờ như không nghe thấy tiếng cười của Ngọc Nhi, lấy tay chạm khẽ vào cây cương châm, lập tức "í" một tiếng, y phát hiện ra tay mình không còn tri giác nữa, thử nắm tay lại, nhưng ngón tay chỉ hơi cong cong, không sao nắm lại được.

- Ngọc Nhi, tay trái ta làm sao thế này?

Đường Kính Chi hoảng hồn:

- Nhị gia đừng sợ, thiếp chỉ dùng cương châm đâm vào một huyệt đạo khiến cho cánh tay bị tê liệt, không điều khiển được nưa. Đợi thiếp rút ra rồi sẽ không sao nữa đâu mà.

Ngọc Nhi biết người mới học võ lần đầu tiên gặp phải chuyện này sẽ rất sợ hãi, vừa trấn an vừa giúp cây cương châm ra.

Cây châm vừa rời khỏi cơ thể, Đường Kính Chi mới cảm thấy chỗ bị đâm đau như có kiến đốt, chỉ trong vòng mấy nhịp hít thở tri giác đã khôi phục lại như cũ.

Ngạc nhiên nhéo tay mình, đau đau, co duổi vài cái, trơn tru, Đường Kính Chi hào hứng hỏi:

- Ngọc Nhi, cách dùng cương châm đâm huyệt không khó học chứ?

- Vâng.

Ngọc Nhi gật đầu nói:

- Trong số thủ pháp sử dụng ám khí thì dùng cương châm là thứ khá đơn giản, chỉ cần Nhị gia biết huyệt, tập luyện phi châm chuẩn xác là được rồi.

- Vậy người mới bắt đầu như ta phải mất bao nhiêu lâu mới học được?

Đường Kính Chi mắt sáng lên mong đợi:

- Huyệt đạo cơ thể con người rất nhiều, hơn nữa tập võ phải xem thiên phú, cho nên tốn bao lâu rất khó nói, trước kia kia thiếp học mất ba tháng.

- Cái gì? Ba tháng?

Đường Kính Chi lại lần nữa há mồm, chỉ đâm vào cái huyệt thôi mà, tới mức đó sao?

- Đúng là ba tháng.

Ngọc Nhi khắng định lại, rồi giải thích:

- Tập luyện châm đầu tiên là khó khăn nhất, chẳng những phải nhận rõ huyệt đạo trên cơ thể mà còn phải học thủ pháp ném châm, quá trình cũng đơn giản thôi, con nhớ trong ba tháng đó, thiếp chỉ cần dùng cương châm phóng vào người gỗ khoảng 30 vạn cái, là có thể miễn cưỡng nắm được góc độ và lực độ phi châm rồi.

Góc độ hạ châm rất quan trọng, lệnh đi một ít thôi coi như chỉ đâm vào vị trí bình thường, lực độ càng phải chuẩn xác, sâu qua có khi ảnh hưởng tới mạng người, còn nếu nông qua chẳng khác gì đâm sai huyệt.

Cho nên muốn trở thành cao thủ võ lâm thực sự là cực kỳ gian gian.

Ba tháng 30 vạn châm, mỗi tháng 10 vạn, mỗi ngày ném phi châm hơn 3000 cái, vậy mà Ngọc Nhi còn nói là "đơn giản", Đường Kính Chi thất vọng hết sức, xem ra ngày trở thành cao thủ võ lâm của mình thật xa vời.

Ngọc Nhi nói xong quay trở về trong phòng, lấy ra một cái cánh tay được đẽo bằng gỗ đưa cho Đường Kính Chi:

- Vừa rồi thiếp đâm Nhị gia một cái chỉ là để Nhị gia thấy sự lợi hại của việc dùng cương châm mà thôi, sau này Nhị gia dùng cái mô hình này để thử.

Nhận lấy cái cánh tay gỗ, Đường Kính chi mới phát hiện bên trên chẳng những ghi chú rõ ràng huyệt đạo, hơn nữa còn vẽ cả huyết quản bên trên, Đường Kính Chi ngó nghiêng một một hồi thầm hô may mắn là có cái mô hình này, nếu không y xin học món khác thôi, chứ lấy tay mình ra thí nghiệm thì y không dám.

Ngọc Nhi đi tới giảng giải thủ pháp cơ bản và một số huyệt trọng yếu cần nhớ, sau đó đặt mô hình sang một bên, bảo y chạy bộ theo nàng, học gì thì học, yêu cầu đầu tiên là phải có cơ thể khỏe mạnh.

Ngọc Nhi biết tướng công thư sinh bệnh nặng làm bạn với giường gần ba năm, tố chất cơ thể cực kém, không thể tập luyện quá độ, cho nên từ sau khi nhìn rõ bản tính kiên cường ương ngạnh của y, Ngọc Nhi không dùng cách đứng tấn để khiến Đường Kính Chi ghét nữa, luôn bảo y chạy bộ theo mình, yêu cầu cũng không nghiêm khắc, có thể vừa chạy vừa nghỉ, mỗi tội rất tốn thời gian.

Huấn luyện chạy bộ xong, hai người liền vào phòng tắm rửa, tất nhiên không tắm chung.

- Nhị gia, những kẻ hôm qua là ai?

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Ngọc Nhi không kìm được tò mò của nữ giới, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Đường Kính Chi hơi do dự rồi ngồi xuống ghế, đem chuyện những kẻ kia ngầm hạ độc thủ hại mình kể ra, Ngọc Nhi nhíu mày, không còn chút thương hại nào cho những kẻ đó nữa.

Nàng là người trong chốn giang gồ, cũng là nhân vật có thù ắt báo, cho nên không cảm thấy Đường Kính Chi làm gì sai.

- Vậy Nguyệt di nương thì sao?

Ngọc Nhi hỏi, không nghe Đường Kính Chi nhắc tới xử lý người này:

Đường Kính Chi uống một ngụm trà, vẻ mặt nặng nề:

- Bà ta sẽ không tránh được cái chết, có điều bà ta là mẫu thuân của Diệu Chi, cho nên lão thái quân sẽ tìm cơ hội thích hợp ra tay, chuyện này cần xử lý thận trọng một chút, nếu không Diệu Chi sẽ ghi hận trong lòng.

Đường Diệu Chi cũng là cháu ruột của Đường lão thái quân, cho nên chuyện diệt trừ Nguyệt di nương tốt nhất không để cho nó biết, đương nhiên, chuyện này sớm muộn gì thì nó cũng biết, nhưng ít nhất không thể để nó biết trước khi nó trưởng thành chín chắn có thể phân biệt được thị phi đúng sai.

Ngọc Nhi tuy vào Đường phủ lâu rồi, nhưng vẫn không sao thích ứng được mối quan hệ phức tạp bên trong phủ, tùy ý gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

- Ngọc Nhi, có vẻ nàng rảnh rỗi, hay là giúp ta một tay nhé.

Đường Kính Chi ăn xong điểm tâm do nha hoàn mang lên, rồi hỏi.

Ngọc Nhi không trả lời, chỉ gật đầu coi như đồng ý.

Đường Kính Chi cười hơi gian manh, hừm, lúc nãy nàng lấy châm đâm ta, lát nữa ta cho nàng làm cu li. Ngọc Nhi có linh cảm rất mạnh, quay đầu sang, Đường Kính Chi đã thu lại nụ cười, đứng dậy nói:

- Ăn no rồi, nếu nàng cũng xong thì chúng ta xuất phát thôi.

- Ừm.

Ngọc Nhi dùng giọng mũi lạnh nhạt đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.