Chương trước
Chương sau
5 vạn lượng bạc giá trị mực nào?

Tính với giá trước thiên tai, một gánh lương thực giá 80 đồng, như vậy có thể mua được tới 625000 gánh lương thực.

Một gánh lương thực chừng 120 cân (60kg),đủ cho gia đình bốn người ăn cả tháng, như vậy 625000 gánh lương thực đủ cho bốn năm vạn mươi người ăn rồi, nếu Đường Kính Chi gật đầu, số tiền này đủ nuôi 15 vạn nạn dân đổ vào Lạc Thành theo ước đoán cao nhất của y chừng ba tháng.

Người dân lánh nạn thường chỉ ở lại mùa đông, tới xuân năm sau đến mùa reo mầm mới sẽ quay trở về quê hương, thời gian lưu lãng bên ngoài nhiều lắm cũng chỉ tới bốn tháng, nói cách khác số lương thực mà 5 vạn lượng bạc này gần như có thể đủ mua lương thực chân tai cho toàn bộ nạn dân tới Lạc Thành rồi.

Nghe con số Vương Mông nói ra không một ai không kinh hãi, bao gồm cả Đường Kính Chi, cho dù y có chuẩn bị tâm lý cũng không ngờ tới hắn tham lam tới độ này, hắn bị điên hay sao?

- Ha ha ha ha.

Đường Kính Chi tức tới bật cười lớn.

Đám phú thương trong đại sảnh qua thời gian kinh ngạc ngắn ngồi, liền thầm trầm tư.

Có người suy đoán phải chăng Đường gia đắc tội với Vương Mông cho nên hắn thừa cơ làm khó Đường gia?

Người thì lo, phải chăng tên Vương Mông này thừa cơ vơ vét một mẻ lớn? Đường gia chẳng qua phối hợp diễn trò?

Cũng có người cho rằng Vương Mông cố ý bắt Đường gia đi đầu quyên thật nhiều, tất nhiên 5 vạn lượng là không thể, ra giá trên trời trả giá dưới đất mà, Đường gia cũng không thể bớt đi quá nhiều làm bẽ mặt thành thủ đại nhân, nên con số kia không nhỏ, các nhà khác ắt phải đi theo.

Hiện giờ quốc khố trống không, nếu Vương Mông chẳng những có thể an bài thỏa đáng cho nạn dân, còn có thể nộp lên trên mấy chục vạn lượng bạc, chính tích lớn như thế, nói không chừng hoàng thượng cao hứng cất nhắc hắn?

Mỗi người theo đuổi suy tính riêng của mình, đại sảnh lần nữa trở nên yên tĩnh, những đôi mắt lúc nhìn Vương Mông, lúc liếc Đường Kính Chi, muốn tìm ra manh mối nào đó.

Giả Lâm mặt mày tím tái, nhưng hắn bị phụ thân cực kỳ nghiêm khắc đứng bên trấn áp, không dám làm càn.

- Đường hiền chất cảm thấy con số này thế nào?

Vương Mông vuốt râu mỉm cười hỏi:

Trương Tú tiếp luôn:

- Đại nhân, con số ngài nói ra tất nhiên hợp tình hợp lý, ngài xem, đây chẳng phải Đường công tử ngầm chấp nhận rồi sao.

Âm Lôi cũng phụ họa:

- Hắc hắc, đúng thế, Đường công tử khảng khái lắm mà.

- Ngầm chấp nhận? Nói ai thế?

Đường Kính Chi cuối cùng cũng lên tiếng, Vương Mông đã công khai chèn ép Đường gia, như thế y không cần phải nhún nhường lui bước như trước kia nữa.

Mâu thuẫn đã gay gắt, nếu y còn lùi bước, chỉ biết nhân nhượng, thành quả hồng mềm, đối thủ thừa thế dẫm đạp cho tới khi ngươi nát bét.

Nếu thành hồng mêm trong mắt mọi người, như thế Đường gia không phải chỉ đối phó với Điền Cơ Vương Mông, mà còn thành con dê béo cho đám phú thương Lạc Thành xông bào cắt xẻo, ngày diệt môn của Đường gia đã ở ngay trước mắt rồi.

Cho nên giờ đây y nhất định phải cứng rắn, dù có phải trở mặt với Vương Mông cũng không tiếc, đương nhiên không thể ngu xuẩn hùng hục đâm đầu tới, nếu không người ta chỉ thấy ngươi ngu xuẩn, nhưng không sao, trên đường đi y đã có chuẩn bị đầy đủ rồi.

Thản nhiên phủi khẽ ống tay áo, Đường Kính Chi nói:

- Vương đại nhân, tại hạ nghe người ta nói, riêng ruộng tốt đứng tên Vương phủ của ngài đã có gần 2 vạn mẫu, nếu thêm vào cửa hàng, tửu lâu, còn giàu có hơn của Đường gia, sao đại nhân lại chỉ quyên có 300 lượng bạc, lại bảo tại hạ quyên 5 vạn lượng.

Sắc mặt Vương Mông tức thì trở nên âm trầm, nắm đấm trong ống tay áo siết chặt, hai mắt phun lửa nhìn Đường Kính Chi, hắn có bao nhiêu gia sản, hẳn người trong đại sảnh không ai không biết, nhưng biết thì biết, chỉ có thể nói riêng với nhau thôi, không ai dám nói công khai ra như vậy.

Hắn ngàn vạn lần không ngờ Đường Kính Chi dám trở mặt, dám xỉ nhục hắn trước mặt bao người.

Nên nhớ hắn là quan phụ mẫu của Lạc thành.

Chẳng lẽ Đường gia không cố kỵ gì hết? Nếu chẳng phải vị Đường lão thái quân kia mang phong hiệu cáo mệnh thì hắn muốn tống ngay Đường Kính Chi vào đại lão.

Nghe câu này nhiều người thầm lo cho Đường gia, người thì hoang mang, chẳng lẽ Lạc thành sắp có phong ba lớn rồi, còn Giả Lâm thì hả lòng hả dạ lắm, lén giơ ngón tay cái với Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi nhìn thấy, nhưng không dám để người khác phát hiện ra, y không muốn để người bằng hữu này cuốn vào tranh đấu với giữa Điền Cơ Vương Mông.

Đám Vương Mông còn đang sững sờ không nói ra lời thì Đường Kính Chi tiếp tục:

- Vương đại nhân thân là trưởng quan tối cao của Lạc thành chỉ quyên có 300 lượng bạc, Đương gia đương nhiên không dám vượt mặt, thế này Đường mỗ cũng khải khái bỏ ra 100 lượng bạc chẩn tai.

- To gan, chỉ một tên thương nhân đê tiện dám lên tiếng làm nhục mệnh quan triều đình, ta thấy ngươi chán sống rồi, người đâu, bắt lấy tên tiểu nhân cuồng vọng coi thường vương pháp cho ta.

"Keng" một tiếng, Trương Tú rút đại đao ra, quát lớn:

Bên ngoài mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu lên mặt đao, khiến người ta lóa mắt.

Đám quân sĩ vây quanh đại lâu lập tức có mấy chục tên xông vào, có điều bọn chúng định ra tay thì Đường Kính Chi trầm giọng quát:

- Kẻ nào dám!

Mặc dù y là văn nhân, người không cao cũng chẳng to, nhưng đám binh sĩ không ai không nhận ra, vị gia chủ đương đại của Đường gia không phải người bọn chúng muốn bắt là bắt được, đứng khựng cả lại toàn bộ nhìn sang thượng quan của mình.

Đường Kính Chi lúc này mới quay sang Trương Tú giận dữ nói:

- Trương đại nhân, tuy ông là thủ bị Lạc Thành, nhưng không phải có thể muốn gọi Lâm mỗ ra sao thì gọi, ông nói ai là thương nhân đê tiện? Ta là cử nhân, là môn sinh thiên tử! Vậy mà trong mắt ông chỉ là thương nhân đê tiện, vậy ta hỏi ông, ông coi hoàng thượng là gì, ông mới là kẻ khi quân phạm thượng coi thường vương pháp.

- Ngươi ... Ngươi nói láo .. Ta không ...

Trương Tú chỉ là tên võ tướng thô kệnh, đấu khẩu với Đường Kính Chi làm sao nổi, giờ Đường Kính Chi lôi cả hoàng thượng ra, hắn không thể không sợ.

Nhìn mặt Trương Tú tái xanh, ấp a ấp úng, Đường Kính Chi lại nói:

- Còn nữa, Trương đại nhân ông chỉ là thủ bị Lạc thành, phụ trách thành phòng, quyền gì đòi bắt Lâm mỗ?

Bắt phạm nhân là công tác của bộ khoái, nếu trong thành không có sự kiện lớn, quân sĩ của Trương Tú chỉ phụ trách canh giác giữ cổng thành thôi.

Âm Lôi thấy Trương Tú đuối lý hoàn toàn không nói được câu nào nữa, liền vội đứng ra gải vây:

- Theo Đường công tử nói thì bản công sai có quyền lực bắt công tử rồi chứ?

Cái giọng nhờn nhợt của hắn phát ra, làm người trong đại sảnh nổi hết da gà da cóc.

Đường Kính Chi cười nhạt, chẳng chút sợ hãi hỏi vặn:

- Vậy Âm đại nhân bắt Đường mỗ với tội danh gì?

- Trương đại nhân chẳng phải vừa nói rồi đó sao, nhục mạ tráo phúng quan viên triều đình! Dù ngươi là cử nhân thì sao, ta vẫn có thể bắt ngươi vào ngục.

Âm Lôi vừa nói vừa đi về phía Đường Kính Chi, có điều ánh mắt không ngừng giám thị động tĩnh của Ngọc Nhi.

- Cái tai nào của Âm đại nhân nghe thấy ta nhục mạ trào phúng quan viên triều đình?

Đường Kính Chi ưỡn thẳng lưng nói:

- Đường mỗ vừa rồi có sao nói vậy, Đương nhiên nếu Âm đại nhân chỉ ra được ta nói sai chỗ nào, Đường mỗ tuyệt không phản kháng, mặc cho Âm đại nhân xử trí.

- Hừ, ngươi còn muốn phản kháng à? Nói cho ngươi biết, hôm nay ta bắt ngươi là cái chắc rồi.

Âm Lôi dùng khóe mắt liếc nhìn Vương Mông, thấy hắn mặt âm trầm không có ý ngăn cản, định dùng bạo lực:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.