Chương trước
Chương sau
Bọn chúng trước kia làm không ít chuyện xấu, nên thương lượng vài câu là có kế hoạch, Dương Binh là tên chạy nhanh nhất đi về phía Tri Đông, mấy tên còn lại đi một vòng tới đầu kia.

Tri Đông cực ghét Chu gia, chỉ muốn mau chóng tìm được cái cớ đuổi cả nhà họ Chu đi, có điều chuyện không được như mong muốn, đứng canh suốt nửa ngày trời mà không có hiệu quả, nó dần mất đi kiên nhẫn.

Có một thanh niên từ xa tới, sắp đi sượt qua vai Tri Đông đột nhiên thò tay ra giật giỏ trúc trong tay nó, sau đó co cẳng chạy mất.

- Đứng lại, có kẻ ăn cướp.

Tri Đông giật mình ngớ ra mất một lúc, sau đó la hét đuổi theo.

Cho dù mấy cái bình rỗng trong giỏ cộng lại chẳng được mấy đồng, nhưng bất kể là ai, bị người ta cướp đồ đều theo bản năng đuổi theo đòi lại.

Trên đường phố rất đông người, nhưng mấy ngày qua loại chuyện tương tự quá nhiều rồi, chẳng còn ai buồn ra tay làm nghĩa sĩ, hơn nữa tên thanh niên kia cực kỳ quen thuộc nơi này, luồn trái lách phải trơn như trạch, Tri Đông làm sao đuổi kịp, nhưng tên thanh niên kia tựa hồ không muốn bỏ rơi Tri Đông, cho nên bóng lưng luôn ở trong tầm nhìn của nó.

Chạy một lúc thì Tri Đông thở hồng hộc, mệt bở hơi tai, đang lúc nó định bỏ ý định truy đuổi thì thấy tên thanh niên kia té ngã, sau đó khi bò dậy hình như chân bị sái, nên đi tập tà tập tễnh, thấy thế Tri Đông mừng rỡ, có thêm sức lực đuổi theo.

Tên thanh niên đó chắc phải ngã rất đau, chẳng bao lâu Tri Đông đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người, mắt thấy sắp tóm được hắn tới nơi đột nhiên tên thanh niên quay người, chạy vụt vào một cái ngõ nhỏ. Tri Đông chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ lo tên thanh niên đó trốn mất, nên càng chạy nhanh hơn.

Tri Đông đuổi tới chỗ rẽ, nhìn thấy tên thanh niên lách mình sang ngách nhỏ bên phải, có điều đợi tới lúc nó cũng rẽ phải thì thấy tên thanh niên kia ôm cái giỏ đứng cách mình vài bước chân.

- Mau trả đồ cho ta.

Tri Đông hét lớn xông tới định giật lại cái giỏ thì tên thanh niên kia cười phá lên quay đầu lại. Tri Đông giật mình đứng lại, tên này điên rồi sao, đúng lúc đó nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu thấy hai tên thanh niên khác đã chặn đường lui, trong đó một tên còn cầm cái bao tải cũ rất lớn.

Cho dù Tri Đông còn nhỏ chưa trải qua mấy chuyện, lúc này cũng ý thức được chuyện không ổn.

- Các ngươi là ai? muốn làm cái gì?

Trước sau đều có người chặn lối, Tri Đông thấy không còn đường thoát, lùi lại dựa vào vách tường quát:

- Hì hì, tiểu muội tử, muội xinh đẹp như thế, muội nói xem ca ca muốn làm cái gì?

Vương Hổ cầm cái bao tải đi tới từng bước, hắn cố y đi chậm thưởng thức khoái cảm mèo vờn chuột:

- Các ngươi không được tới đây, nếu không ta hét lên đấy.

Tri Đông sợ điếng người, như con dê non đợi tùng xẻo, giọng run cả lên:

- Hô hô, cái ngõ này sâu lắm, lại bỏ hoang rồi, muội muội à, giọng muội nhỏ, hét không ra tới ngoài được đâu, hay là để ca ca hét hộ nhé ...

Tần Đông cười dâm, nhìn khắp lượt tiểu mỹ nhân, đôi mắt như muốn lột trần tiểu giai nhân trước mặt, mẹ nó, nếu giao cho tên phế vật Chu Bảo kia chà đạp thì tiếc quá, hừm nằm mơ, lão tử bắt về hỏi điều cần hỏi rồi chơi chán chê đã rồi tính, tên phế vật kia dám khai ra sao, biết điều thì ta cho thưởng thức vài đêm.

- Cứu mạng ...

Nhìn ba tên thanh niên mắt đỏ kè như sói đói áp sát, Tri Đông kinh hoàng thét lên, trong mắt trừ sợ hãi còn mang theo tuyệt vọng vô bờ.

Nghe Tri Đông la hét chói lói, ba tên Vương Hổ tuy chẳng sợ gì, nhưng cũng không muốn chẳng may xảy chuyện rắc rắc rối cùng ý muốn, thế là cả ba cùng xuông tới nhét giẻ vào miệng Tri Đông, sau đó định chụp bao tải lên người Tri Đông vác về.

Tri Đông sợ lắm, nước mắt trào ra như suối, miệng không hét được, chỉ phát ra tiếng ú ớ từ mũi, tay chân ra sức đấm đá.

Vương Hổ và Tôn Nhị chẳng phải làm chuyện này lần đầu tiên, tất nhiên không để Tri Đông chạy thoát, thế nhưng khi bọn chúng định chụp bao tải lên người Tri Đông thì thấy đầu gối đau nhói, rồi nhũn ra, ngã lăn xuống đất gào rú.

Dương Binh đứng một bên nhìn đang cười hềnh hệch tức thì mặt cứng đờ, chỉ thấy phia đối diện có một bóng đen loáng lên, hai đầu gối truyền tới cơn đau buốt xương, ngã thẳng ra sau.

Tri Đông đang kinh hoàng đấm đá kết quả tay chạm vào hai tên phía trước mặt đột nhiên chúng ngã vật xuống, do dừng sức quá lớn, theo đà lao về phía trước, loạng choạng một lúc mới đứng vững được.

Cùng lúc bên tai vang lên ba tiếng gào rú thảm thiết thì cũng có giọng nam truyền vào tai :" Thế đạo hiểm các, cô nương, sau này ra ngoài hãy cẩn thận một chút. »

Bởi vị quá sợ, Tri Đông chỉ thấy cái giọng này quen quen, nhưng không nhớ ra giọng của ai, quay đầu lại nhìn thì ba tên thanh niên muốn bắt cóc mình đang nằm lăn lộn dưới đất, ôm đầy gối, kẽ ngón tay trừ máu tươi rỉ ra còn có một cây phi đao sáng loáng.

Cây phi đao đó dài chừng ba tấc (10cm),phía sau có tua đỏ, tổng cộng là sáu cái, đều xuyên thủng đầu gối của ba tên thanh niên.

Nhìn rõ thảm cảnh của ba tên thanh niên, Tri Đông sợ mặt cắt không ra máu, rùng mình một cái, hoảng loạn nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng nam tử vừa ray tay cứu mình đâu nữa.

Kết cục mấy kẻ này quá ghê sợ, tiếng la hét rót vào tai cũng khiến người ta lạnh sống lưng, Tri Đông thân nữ nhi một mình, không dám ở lâu, bỏ chạy mấy bước, rồi quay lại nhặt cái giỏ trúc bị rơi bên cạnh, rồi chạy như bay ra khỏi ngõ.

Đợi tới khi Tri Đông chạy về cửa Đường phủ, Đường Kính Chi vừa cùng Đường lão thái quân thảo luận xong chuyện cổ động nạn dân khai hoang cho Đường gia, thấy thời gian không còn sớm nữa, định về tiểu viện một lúc, thuận tiện gọi Lâm Úc Hương không ăn cơm.

Đường Kính Chi về tới nơi, thấy giờ này rồi mà Lâm Úc Hương vẫn còn đang bận rộn luyện thuốc, mồ hôi lấm tấm trên mặt ngọc, trong lòng thương lắm, khuyên mấy câu mà nàng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục công việc, thế là đưa luôn tay ra kéo Lâm Úc Hương ra khỏi tiểu viện luyện thuốc.

- Cho dù nàng muốn luyện thuốc cũng đâu cần gấp như vậy.

Đường Kính Chi vừa kéo tay Lâm Úc Hương về phòng vừa trách.

Lâm Úc Hương giãy tay rụt lại, nhưng nàng không khỏe bằng Đường Kính Chi, đành đi theo y, qua mấy tháng điều dưỡng, lại còn ngày ngày dậy sớm theo Ngọc Nhi tập võ, thân thể gân cốt Đường Kính Chi đã cường tráng hơn trước nhiều rồi.

- Nhị gia, người muốn ăn gì? Đợi lát nữa thiếp thân thay y phục rồi sẽ tới nhà bếp làm cho người.

Ra khỏi tiểu viện Đường Kính Chi mới buông tay Lâm Úc Hương ra, nàng hỏi một câu rồi sắn ống tay áo lên, khom lưng xuống, phủi tro bụi dính trên váy.

Tay áo vén lên, lộ ra hai bàn tay da tuyết cốt ngọc, trắng nõn nà, dưới ánh sáng, ánh nắng buổi chiều tà chiếu lên làm ánh lên hào quang lóa mắt, nhưng không bắt mắt bằng eo thon uyển chuyển uốn lượn, cặp mông nhỏ vểnh săn chắc đẫy đà do động tác cúi người.

Sóng lòng chao đảo, thấy trên người nàng dính không ít bụi, có chỗ tay nàng không phủi hết, Đường Kính Chi đi tới giúp, dù trong lúc phủi hộ, mấy lần đụng chạm vào người nàng, nhưng Đường Úc Hương thấy động tác của y tự nhiên, không phải cố ý lợi dụng, cho nên nàng cũng không né tránh.

- Nàng cũng mệt cả ngày rồi, thôi vậy, bảo nhà bếp làm thêm ít thịt là được.

Thấy kiều thê quả nhiên không phát hiện ra thủ đoạn nhỏ của mình, Đường Kính Chi xoa tay hồi tưởng cảm giác vừa rồi, mặt vẫn như thường, nói:

- Không được, thịt bình thường làm sao mà có thể so với dược thiện được, hơn nữa gần đây Nhị gia bận rộn như thế, không bồi bổ sức khỏe sao được.

Đợi phủi sạch bụi trên người, Lâm Úc Hương thấy cổ áo Đường Kính Chi lệch, giúp y chỉnh trang.

- À, Úc Hương, nàng luyện chế nhiều thuốc thế để làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.