Chương trước
Chương sau
- Kiều Kiều chẳng những biết ân oán giữa Đường gia và Vương Mông mà còn biết đằng sau Vương Mông có Điền Cơ chống lưng.

Hồ Kiều Kiều rời lòng Đường Kính Chi, ngồi thẳng dậy:

Giai nhân rời khỏi lòng, Đường Kính Chi thấy chút mất mác, thầm mắng mình chẳng ra sao, đây đâu phải lúc tơ tưởng mấy chuyện này, do dự một chút rồi mới nói:

- Ừ, ta cũng nghĩ tới lợi dụng nạn dân đối phó với Vương Mông, nhưng đương kim hoàng thượng đúng là quá hồ Hồ , hắn sao có thể giở cái trò lấy dánh nghĩa trừng trị tham quan mà vơ vét tiền tài chứ?

Chẳng có lý do gì đề không tin nàng, nếu nàng có ý Hồ bất thiện, hôm nay y một mình tới đây không có Ngọc Nhi bảo vệ, dựa vào võ công Hồ Phụng Kiều, muốn mổ muốn xẻo gì tùy ý, đâu thể kề vai tựa má giai nhân như thế này?

Đường Kính Chi không biết thế lực trong tay Hồ Kiều Kiều lớn thế nào, có điều mới quen cho nên tiện không nói kỹ.

- Đương kim mới chỉ mười tám tuổi, cho nên tấm nhìn quá hạn hẹp.

Đường Kính Chi dám lên tiếng bình phầm thiên tử, dù là sau lưng chăng nữa cũng là chuyện đại nghịch bất đạo rồi, nếu là nữ tử bình thường có khi tái mặt vì sợ, không chừng đi báo quan, Hồ Kiều Kiều lên tiếng tán thành lời của y, chứng tỏ Lưu Yên Các không phải chốn phong nguyệt tầm thường.

- Lạc Thành hiện đã có gần 15 vạn nạn dân, nếu như chàng có thể gom lại giữ chắc trong tay, cho dù sau này Điền Cơ bị ép tạo phản thì lão cũng chẳng làm gì được chàng.

Đường Kính Chi gật đầu:

- Nàng nói đúng, kỳ thực hôm nay ta tới Giả phủ chính là để mua chăn áo cũ của bọn họ, sau đó phát cho nạn dân để lung lạc lòng người.

Trầm ngâm tính:

- Cái tên khâm sai đại thần tra xét tham quan đó phải tìm chứng cứ dọc đường, đợi đến khi hắn tới được Lưu Châu cũng phải mất chừng 20 ngày, ta phải thu được nạn dân vào tay trong 20 ngày này.

- Chàng có biện pháp thì Kiều Kiều yên tâm rồi.

Hồ Kiều Kiều bịn rịn không muốn rời tình lang, có điều dằn lòng nói:

- Kính Chi, mai này còn dài, chàng mau chóng làm chính sự đi, nếu có tin tức gì, Kiều Kiều sẽ sai người báo ngay cho chàng biết ...

Đường Kính Chi vốn định nói câu cám ơn, nhưng lời ra đến miệng lại thôi, nói cám ơn với nữ nhân của mình, chẳng phải quá xa lạ sao?

Im lặng ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế đó thật lâu, Đường Kính Chi mới đứng dậy, Hồ Kiều Kiều đi tới chu đáo giúp y vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục, động tác cực kỳ tự nhiên.

- Ta phải đi đây.

Đường Kính Chi nắm tay Kiều Kiều nói nhỏ:

- Kiều Kiều tiễn chàng.

Hai người nằm tay nhau rời khỏi khuê phòng, Đỗ Thi Thi đã xách bọc hành lý đứng cách đó không xa, thấy họ đi ra vội cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.

- Sức khỏe nàng không tốt, tiễn tới đây thôi.

Tới cửa cầu thang Đường Kính Chi quyến luyến buông bàn tay nhỏ, nhẹ giọng nói:

Hồ Kiều Kiều cũng hiểu với thân phận của mình nếu đích thân tiễn Đường Kính Chi xuống lầu, rất có khả năng gây ra phong ba, chuốc thêm cho y kẻ địch không cần thiết, liền gật đầu. Dù hiểu hiện Đường gia nhiều chuyện, Đường Kính Chi khẳng định rất bận rộn, nhưng nàng vẫn không kìm được hỏi:

- Kính Chi, khi, khi nào chàng mới lại tới thăm Kiều Kiều.

Nhìn đôi mắt đẹp tràn ngập mong đợi của Hồ Kiều Kiều, Đường Kính Chi rất muốn nói ngày mai, có điều vẫn dằn lòng lại:

- Rảnh rỗi ta sẽ tới thăm nàng, nhớ phải bảo trọng sức khỏe của mình.

- Ừm, Kiều Kiều nhớ mà.

Đường Kính Chi bóp nhẹ tay nàng một cái rồi quyết tâm quay người, dẫn Đỗ Thi Thi xuống lầu.

Nấp ở góc cầu thang, Đỗ Kiều Kiều dõi theo bóng tình lang, đột nhiên Hồ Phụng Kiều xuất hiện sau lưng, đưa tay ôm lấy eo, tựa cằm lên vai nàng, hỏi:

- Tỷ thực sự không để bụng y đã có một thê bốn thiếp sao, không lâu nữa còn nạp thêm một bình thê.

Nhìn cảnh này ai dám nói bọn họ có mâu thuẫn, đúng là một cặp tỷ muội kỳ lạ.

Buông một tiếng thở dài, Hồ Kiều Kiều giọng buồn buồn xa xăm:

- Nếu nói ta không bận lòng thì muội có tin không?

Không trả lời, Hồ Phụng Kiều chỉ khẽ lắc đầu, nàng và tỷ tỷ đều là người được trời cao ưu ai ban cho bản lĩnh hơn người, kiêu ngạo từ bề ngoài tới tận xương tủy, làm gì có chuyện cùng người khác chia xẻ trượng phu.

- Ta để bụng chứ, có điều biết làm sao được, ba năm rồi, bắt đầu chỉ là chút tò mò, ngay cả ta cũng không ngờ mình yêu chàng sâu như thế. Vả lại chuyện gì cũng có trước sau, bọn họ đều đã là người trong phòng của chàng rồi, chẳng lẽ tỷ tỷ bảo chàng đuổi hết bọn họ đi sao? Thêm nữa ...

Nói tới đó mặt Đỗ Kiều Kiều thành đau khổ:

- Bất hiếu có ba điều, trong đó không có hậu đại là lớn nhất, muội thấy với cái cơ thể bệnh tật này của tỷ, có thể sinh con cho chàng sao?

Dù Hồ Phụng Kiều lúc nào cũng ghen tỵ với tỷ tỷ cái gì cũng hơn mình một bậc, luôn được mọi người yêu quý, nhưng cũng rất thương tỷ tỷ quanh năm đau bệnh, thấy tỷ tỷ mặt mày u ám, nàng chuyển đề tài, cười lạnh:

- Yêu y thì phải độc chiếm y, chuyện này việc gì phải quan tâm tới trước hay sau? Còn về không sinh được con có hề gì, cứ nhận từ thân thích của y một đứa bé về nuôi cho nó thừa tự là được.

- Nhưng nhận về nuôi dù sao cũng không phải con của mình.

- Hừm! Không phải thì sao nào, có gì to tát chứ? Nếu như y yêu tỷ tỷ thật, y sẽ không để ý nhiều như thế, ta thấy tỷ quá nhu nhược thì có.

Hồ Phụng Kiều buông tỷ tỷ ra, xoay người bỏ đi.

- Không để ý?

Hồ Kiều Kiều vịn cầu thang, lẩm bẩm:

- Cho dù chàng không để ý thì ta cũng để ý.

Bóng lưng mê đắm sắm biến mất sau góc rẽ cất giọng khó nghe:

- Tỷ sẽ hối hận, thế nào cũng có một ngày tỷ phải hối hận vì quyết định của mình.

Đường Kính Chi xuống lầu liền thấy Giả Lâm đang ôm hai cô nương ăn mặt hở hang đứng ở giữa đại sảnh, tay bóp mông một ả, miệng hôn cổ một ả, thái độ dương dương đắc ý, còn ngồi cách Giả Lâm không xa có một tên công tử ca sắc mặt tối tăm, cực kỳ khó coi.

Chẳng cần hỏi cũng biết tên đó là "con rùa họ Vưu" trong miệng Giả Lâm.

- Giả huynh.

Thậm chí đến Đường Kính Chi cũng thấy không vừa mắt với bản mặt của Giả Lâm lúc này, quát:

Giả Lâm giật mình, rồi phát hiện ra Đỗ Thi Thi đứng đằng sau lưng y, mặt mày càng thêm hớn hở, ném cho tên Vưu công tử một cái nhìn gây hấn rồi buông hai nữ tử trong lòng ra, đi nhanh tới.

Thấy Giả Lâm tới lúc này rồi vẫn hoàn toàn là dáng vẻ của tay ăn chơi, Đường Kính Chi nhíu mày, hiện giờ y cũng hoài nghi, có phải mình sai lầm rồi hay không?

Liễu tỷ lắc hông yểu điệu từ bên cạnh đi tới, cười duyên dáng:

- Đường công tử quả nhiên đáng nể, lại có thể lấy được Thi Thi từ trong tay Phiêu Phiêu.

Giả Lâm cười ha hả, móc ra từ trong lòng ra một xấp ngân phiếu đưa cho Liễu tỷ:

- Đúng 8888 lượng bạc đấy, Liễu tỷ đếm lại đi,

Liễu tỷ đưa tay ra đón lấy, khéo léo tránh bàn tay có ý định sờ trộm của Giả Lâm, tươi cười đáp:

- Tỷ tỷ còn không tin vào Giả công tử hay sao? Không cần phải đếm nữa.

Rồi nhét xấp ngân phiếu vào ống tay áo, đi tới bên Đỗ Thi Thi, dặn:

- Từ hôm nay trở đi muội là người của Giả công tử rồi, không giống như ở đây có Phiêu Phiêu cô nương bảo vệ muội, sau này làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để đắc tội với Giả thiếu nãi nãi, không lại khổ đấy.

Đỗ Thi Thi cúi đầu, khẽ vâng một tiếng.

Nghe Liễu tỷ nói xong, Giả Lâm định đi tới ôm Đỗ Thi Thi vào lòng để trêu tức Vưu công tử một phen, có điều Đường Kính Chi bước sang một bước chắn đường hắn, trừng mắt lên, Đỗ Thi Thi cho tới giờ còn thanh bạch, hơn nữa lại là muội muội cùng cha khác mẹ của Hồ Kiều Kiều, y tất nhiên phải che chở cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.