Đường Kính Chi đi được chưa bao lâu thì gặp Ngọc Nhi, nàng đã thuận lợi tìm được Hồng Phong cùng đám người Đường Uy.
- Lần này may nhờ có Hồng huynh tương trợ Đường gia mới tai qua nạn khỏi, tiểu đệ xin tạ ơn.
Đường Kính Chi xuống ngựa, chắp tay vái thật sâu, chân thành cám ơn.
Hồng Phong vội nhảy xuống ngựa, đỡ Đường Kính Chi đứng dậy:
- Hiền đệ đa lễ làm gì, chuyện nhỏ thôi mà.
Đợi đám Đường Uy thi lễ xong, Đường Kính Chi nói:
- Các ngươi làm rất tốt, mỗi người thưởng 50 lượng bạc trắng.
Hiện Đường gia đang lúc dùng người, dù đối đãi với hạ nhân của mình cũng không thể nhỏ nhen:
Mấy hộ vệ quả nhiên mừng rỡ, năm mươi lượng bạc đủ mua mười mấy mẫu ruộng tốt, chắc chắn lúc này bọn họ không có ai định cầm tiền thưởng đi mua ruộng ...
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong sân nhỏ trước thư phòng phủ tri châu, tiếng hò hét vang dội.
Nhờ đối phương quá khinh địch, lúc này Trương Thiếu Kiệt chiếm hết ưu thế, múa kiếm vù vù, tạo thành tấm lưới kín như bưng, giam đối phương trong đó, Hoa Phương Thiên hối hận vô cùng, nhưng lúc này chỉ biết tập trung phòng thủ, bảo vệ bản thân.
Điền Cơ mắt hơi nheo lại, nhìn Trương Thiếu Kiệt cố ý khoe mẽ, lão thầm gật đầu, Trương Thiếu Kiệt võ công cao cường, nhưng đầu óc đơn giản, gần như không có tâm cơ gì, đáng lôi kéo sử dụng.
Hiện tình thế phúc tạp, chẳng ai biết ngày mai sẽ thế nào, bên cạnh có thêm một người giúp sức, là có thêm một cơ hội sống sót, thời gian quan lão đã chiêu mộ thêm rất nhiều nhân sĩ giang hồ võ nghệ bất phàm.
Nhớ tới tình thế hiện tại, lão lại có chút đau đầu, Trịnh gia mặc dù vì áp lực vị khâm sai kia, tạm thời phải cùng bắt tay với hắn, nhưng quan hệ giữ hai nhà không tốt, đề phòng nghi kỵ lẫn nhau, dù sao trước kia bọn họ có không ít mâu thuẫn.
Lão làm quan tham, quan gian hơn Trịnh Thắng nhiều lắm.
Vì thế lão rất lo thời gian sắp tới vị khâm sai kia giết người quá nhiều bị áp lực triều đình phải chùn tay, như thế Trịnh Thắng tội nhẹ hơn tất nhiên không còn muốn tạo phản, còn lão thì không chỉ tham ô quá nhiều, mà còn hãm hãi, giết người vô số, trong đó có cả quan viên đồng liêu, tuyệt đối không có khả năng được xá miễn.
Trịnh gia lui rồi, lão chết là cái chắc.
Còn nữa, cho dù là sau này Trịnh Thắng có bị ép tạo phản thì lão cũng vẫn trong dầu sôi lửa bỏng, trước kia lão luôn kiêu ngạo vì quan chức lớn Trịnh Thắng, nhưng hiện giờ cực kỳ hâm mộ người ta có chục vạn quân đội trong tay, lúc nguy nan, nắm quân quyền trong tay mới đảm bảo nhất, cho nên lão ngầm chiêu mộ quân sĩ, tích trữ lương thực.
Lão ta đang suy nghĩ thì Hoa Phương Thiên bị đánh lui liên tục, hắn theo Điền Cơ khá nhiều năm, biết lão ta là kẻ vô tình vô nghĩa nhất thế gian, nếu mình thua rồi sẽ có kết cục gì.
Lại lui thêm một bước, hắn cắn chặt răng, đột nhiên hét lên, không thèm phòng ngự nữa, đạp mạnh một bước, trường kiếm đâm thẳng vào ngực Trương Thiếu Kiệt.
Trương Thiếu không ngờ đối phương giờ trò vô lại, dùng chiêu số đồng quy vu tận, vội vàng thu kiếm lui lại, ngặt nghèo tránh được chiêu này, thế công bị đình trệ, Hoa Phương Thiên kia không bỏ lỡ thời cơ, huơ kiếm sử dụng toàn lực, không nương tay nữa.
Vì tiền đồ, vì danh dự, hắn dùng toàn chiêu sát thủ cũng là chiêu liều mạng.
Vốn bản lĩnh Hoa Phương Thiên không hề kém Trương Thiếu Kiệt là bao, chẳng qua trước đó quá khinh địch cho nên mới dễ dàng rơi vào thế hạ phong, lúc này lại kích động tấn công, dù thế kiếm dữ dội nhưng mất đi sự tinh tế chính xác.
Đám thị vệ Trịnh phủ chưa biết, càng reo hò tợn.
Cao thủ giao đấu, quan trọng nhất là giữ được tâm cảnh bình tĩnh mới phát huy được trọn vẹn thực lực, Trương Thiếu Kiệt lúc nãy tuy có ý khoe khoang, thực ra không hề lơ là, thấy đối phương đã loạn thế trận, vờ để lộ sơ hở, quả nhiên đối phương không hề suy nghĩ công vào, hắn khéo léo tránh khỏi công liền mấy chiêu ngoan độc.
"Xoẹt xoẹt!" Hoa Phương Thiên tránh không kịp trên ngực có hai vết thương dài nửa xích.
- Chết đi.
Hoa Phương Thiên rống lên dữ dội, hai mắt đỏ sậm, như con thú dữ bị thương, nhào bổ vào Trương Thiếu Kiệt.
Hẹp lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu.
Trương Thiếu Kiệt không phải là kẻ mềm lòng lương thiện, thình lình chém mạnh vào kiếm đối phương, "cheng" một cái, hổ khẩu Hoa Phương Thiên chấn động toác ra, liên tiếp lui lại, Trương Thiếu Kiến không không tha, xông tới vung kiếm mang theo một màn sương máu.
- Á .....
Thị vệ kia hô thảm, dùng tay trái ôm vết thương lăn lộn trên mặt đất.
Quan viên xung quanh rùng mình, thì ra Trương Thiếu Kiệt chặt cổ tay hắn.
"Kẻ này tuổi không nhiều, nhưng tâm địa rất độc!"
Mấy viên quan nhìn nhau, trong lòng bắt đầu đề phòng Trương Thiếu Kiệt.
- Đại nhân, ti chức nhất thời lỡ tay, xin đại nhân trách phạt!
Trương Thiếu Kiệt tất nhiên phải vờ vịt thỉnh tội.
Điền Cơ sao chẳng nhìn ra hắn cố ý, có điều lão chỉ quan tâm ai thắng ai thua, ra hiệu cho Trương Thiếu Kiệt đứng dậy, thở dài:
- Hai ngươi tỷ thí đao kiếm, nhất thời thất thủ cũng là khó tránh khỏi, người đâu, mang Hoa thị vệ đi, mời danh y tới trị thương.
Điền Cơ không thèm nhìn Hoa Phương Thiên thêm cái nào, xoay người vào thư phòng, đám quan viên đi theo, Trương Thiếu Kiệt đi cuối cùng, thị vệ Điền phủ ném cho Trương Thiếu Kiệt cái nhìn căm tức đỡ Hoa Phương Thiên đi, đám hạ nhân thì nhanh chân chạy tới, nhận cái bàn tay bị chặt lìa lên, đồng thời mang thùng nước tới lau dọn, chỉ thoáng chốc, vết mau được lau sạch, nước bốc hơi hết, mọi thứ khôi phục lại như chưa từng có gì xảy ra.
Vào tới thư phòng, thái độ của Điền Cơ rõ ràng là nhiệt tình hơn nhiều, sai hạ nhân mang ghế tới cho Trương Thiếu Kiệt, làm hắn luôn miệng tạ ơn, trong lòng mừng rỡ không thôi.
- Thiếu Kiệt, nếu ngươi có giao hảo với Vương phu nhân cháu ta, vậy ngươi cũng là tâm phúc của bản quan, ta hỏi ngươi, chuyện Vương Mông bị ám sát lần này ngươi thấy thế nào?
Hai chữ "tâm phúc" từ miệng Điền Cơ nói ra khiến Trương Thiếu Kiệt như nở hoa trong bụng, thế là mình thoát được cái bóng của Vương Mông, tìm được chỗ dựa lớn hơn, ôm quyền thi lễ:
- Bẩm đại nhân, ti chức cho rằng chuyện Vương đại nhân bị kẻ gian hành thích, dứt khoát có liên quan tới Đường gia Lạc thành.
- Ồ vì sao?
Trương Thiếu Kiệt nghĩ người ở đây chắc chắn phải là tâm phúc của Điền Cơ, nên chẳng kỵ húy gì nói ra:
- Theo ti chức thấy, tên Đường Kính Chi gia chủ Đường gia ấy sớm đã nhận ra Vương đại nhân muốn gây bất lợi với Đường gia, cho nên có chuẩn bị trước, y biết vụ án này được Vương đại nhân cố ý dàn xếp, Đường gia căn bản không thể thanh minh, cho nên mới dám mạo hiểm hành thích! Hơn nữa ...
- Hơn nữa tên thích khách cầm đầu chính là Đại sư huynh của ti chức...
Rồi hắn đem quan hệ giữa Ngọc Nhi, Hồng Phong và Đường gia kể đại khái một lượt.
Điền Cơ nghe xong khoát tay, lạnh lùng nói:
- Thiết Kiệt, cái thế giới này rất hiện thực, đôi khi ngươi muốn có quyền lực, địa vị thì phải từ bỏ một số thứ cản đường mình, hiểu chưa?
- Ti chức hiểu ạ!
Trương Thiếu Kiệt cúi đầu, trán đã có mồ hôi lạnh.
- Tốt, hiểu được là tốt, ngồi xuống nói chuyện.
Điền Cơ đã gặp quá nhiều loại người trẻ tuổi lập trường không ổn định như Trương Thiếu Kiệt rồi, lão đủ thủ đoạn khiến hắn bán mạng cho mình:
- Vậy theo ngươi thấy phải làm sao mới hạ được Đường gia?
Người trẻ tuổi thường suy nghĩ thiếu chu toàn, làm việc bất kể hậu quả, thêm vào Trương Thiếu Kiệt không rõ luật pháp vương triều Minh Hà lắm, hơi nhíu mày nói:
- Bẩm đại nhân, ti chức có thể trực tiếp lấy lý do Vương đại nhân bị hành thích đi bắt Đường Kính Chi, nhưng mà ...
- Nhưng mà cái gì?
- Nhưng mà ti chức đấu không lại Đại .. À, đấu không lại Hồng Phong và Dư Hồng Nương, cần có người hỗ trợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]