Mở hai mắt, bần thần nhìn trần nhà, Lâm Úc Hương nằm im không nhúc nhích.
Lúc Đường Kính Chi đi nàng cũng gượng mình muốn xuống đất đi về tiểu viện, nhưng hạ thân quá đau đớn, nàng đành nghe lời Chu Quế Phương ở lại nơi này.
Vừa phá thân, bị dày vò không thương tiếc, dù là ai cũng không chịu đựng nổi.
Chu Quế Phương mặc một bộ áo trong, đi chân đất, dọn dẹp chăn đệm, cái phải thay đã thay, cái phải cất đã cất, nhất là dấu lạc hồng của Lâm Úc Hương, nàng gấp cẩn thận cho vào ngăn kéo, ngày mai Đường lão thái quân chắc chắn sẽ phái người tới kiểm tra.
Nó là thứ chứng minh cho phẩm hạnh và thanh bạch của Lâm Úc Hương trước khi gả vào Đường phủ, vạn lần không thể thiếu.
Dọn dẹp xong hết thảy, Chu Quế Phương chui vào chăn, thấy Lâm Úc Hương vẫn thất thần, nàng nhìn mà thương, Lâm Úc Hương bị cướp về phủ, rồi tới hôm nay bị Đường lão thái quan cho uống thuốc khiến thất thân, nàng ở bên nhìn thấy hết, trong lòng cảm thông cho vị Nhị nãi nãi này, có điều gặp được tướng công tốt như Nhị gia, cũng xem như sự bù đắp, khẽ thở dài:
- Úc Hương tỷ tỷ, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.
Lâm Úc Hương như không hề nghe thấy, chẳng nói chẳng rằng, vẫn nhìn lên trần nhà.
Nhích người sang bên, cẩn thận kéo chăn đắp cho Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương nói một câu kéo tâm thần nàng trở về.
- Úc Hương tỷ tỷ, tỷ đừng buồn nữa, tỷ mệnh khổ, cũng khổ bằng muội không?
Chu Quế Phương ôn nhu thiện lượng, dù biết Lâm Úc Hương không phải người thân thiện lắm, nhưng cũng là nữ tử mệnh khổ, liền nói:
Lâm Úc Hương cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu sang nhìn Chu Quế Phương.
- Muội tuy xuất thân nhà phú quý, cũng được gả vào làm chính thế cho hào môn như Đường gia, nhưng tỷ cũng biết, muội là quả phụ di sương đã có con. Trước kia còn là đại tẩu của Nhị gia.
Nặn ra một nụ cười méo xẹo, Lâm Úc Hương lại nói:
- Úc Hương tỷ tỷ, có phải tỷ cũng xem thường muội không? Thấy muội không nên đồng ý hôn sự này, phải kiên trinh thờ chồng ... Muội biết ít nhất Sương Nhi rất khinh bỉ muội ...
Lâm Úc Hương ban đầu đúng là có ý kiến chuyện gả Chu Quế Phương cho Đường Kính Chi, nhưng nàng bất mãn là vì bất mãn Đường Kính Chi không phản đối, nàng cũng hiểu chuyện này Chu Quế Phương không định đoạt được, cho nên thực ra cũng không xem thường Chu Quế Phương.
Không biết có phải vì đêm khuya trời lạnh, Chu Quế Phương kéo chăn quá cổ, chỉ để lộ ra đôi mắt, giọng u buồn:
- Kỳ thực ban đầu lão thái quân nhắc tới chuyện này, muội cũng từng phản đối, tẩu tẩu sao gả cho tiểu thúc được ... Nhưng, nhưng muội là tức phụ họ ngoài, tướng công không còn, chuyện muội có thể tự quyết rất hữu hạn ... Tỷ còn nhớ không lúc tỷ mới vào Đường phủ, bị biết bao nhiêu lời mỉa mai nhạo báng, đến đám hạ nhân nô bộc cũng dám hất hàm quát tháo tỷ .. Muội nói thế không phải chọc giận tỷ, mà vì không có nam nân, nữ nhân chúng ta sống trong hào môn đại viện gian nan cỡ nào.
Điều này Lâm Úc Hương cảm thụ rất sâu sắc, từ khi Đường Kính Chi tỉnh lại, cuộc sống của nàng thay đổi hoàn toàn.
- Tỷ cũng biết, muội còn có đứa con chưa tròn bốn tuổi phải nuôi, cho nên vì Thiên Nhi, muội không còn lựa chọn nào khác.
Chu Quế Phương nói mãi nói mãi đụng tới tâm sự sâu tận đáy lòng, đôi mắt ậng nước mắt:
- Vì thế bất kể người ta nhìn muội ánh mắt thế nào, muội cũng phải đồng ý.
Giọng nói thương cảm bất lực trước vận mệnh của Chu Quế Phương khơi lên chuyện thương tâm trong quá khứ của Lâm Úc Hương.
Im lặng hồi lâu, cảm xúc lắng xuống, Chu Quế Phương mới lên tiếng, ngữ khí lúc này có chuyển biến:
- Có điều nói đi cũng phải nói lại, Nhị gia tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm rất tốt, được gả cho người, cũng là phúc của muội, hôn sự này thành rồi, muội cảm thấy mình không xứng với Nhị gia. Trước kia Tam gia cũng từng thèm muốn dung mạo của muội, nhưng muội tránh hắn thật xa, nếu lão thái quân gả muội cho hắn, muội chỉ còn đường chết.
Nói tới đó đột nhiên nàng quay sang:
- Úc Hương tỷ tỷ, muội có nghi vấn này, hỏi ra tỷ đừng giận nhé?
Lâm Úc Hương đoán được Chu Quế Phương muốn hỏi gì, chỉ im lặng.
- Nhị gia tuyệt đối là nam nhân hiếm có, biết quan tâm, biết nghĩ cho nữ nhan chúng ta, tướng mạo tài tình càng không cần phải nói, vì sao tỷ không thích Nhị gia? Hay Nhị gia có điều gì làm tỷ giận? Hay tại đêm tân hôn Nhị gia nôn ra máu bất tỉnh, hại tỷ phải chịu bao nhiêu ủy khuất?
Những nghi vấn này áp trong lòng Chu Quế Phương rất lâu, vì hiếu kỳ, vì cởi bỏ khúc mắc cho Lâm Úc Hương, nàng phải hỏi:
- Khuya rồi, ngủ đi.
Lâm Úc Hương khẽ thở dài, rụt người lại, ngay cả đầu cũng giấu vào trong chăn.
Trời vừa tảng sáng Đường lão thái quân đã phái Hàm Hương tới tiểu viện của Chu Quế Phương, hôm nay Đường Kính Chi và Toàn công công đã phải lên kinh diện thánh, các nàng là thê tử phải dậy sớm trang điểm tiễn biệt.
Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương tối qua ngủ muộn, đến khi Hàm Hương vào gọi mới thức dậy, Chu Quế Phương vội vàng dậy ngay, còn Lâm Úc Hương siết chặt nắm đấm, chuyện này hôm qua nhất định không thiếu phần của con nha đầu này.
Thấy ánh mắt Lâm Úc Hương dữ dội, vẻ mặt cực kỳ bất thiện, Hàm Hương vội nói:
- Lão thái quân nói lát nữa Nhị gia tới Lạc thành, sau đó lên đường tới kinh thành, bảo Nhị nãi nãi và Phương nãi nãi ở bên này tùy ý ăn sáng lót dạ, không cần tới bên kia thỉnh an, nếu không sợ không kịp.
Nói xong cầm vội khăn nghiệm chứng từ Chu Quế Phương, bỏ đi như chạy, sau lần lão thái quân trúng độc, Hàm Hương thực sự nhận ra vị Nhị nãi nãi này bề ngoài hiền lành nhút nhát, bên trong không vừa chút nào, trong lòng có vài phần sợ hãi, mặc dù bỏ xuân dược vào rượu là mệnh lệnh của lão thái quân, nhưng thực hiện là nàng, cũng xem như đồng lõa.
Chạy vù ra khỏi tiểu viện, không nghe thấy tiếng quát mắng, Hàm Hương mới vỗ ngực thở hắt ra :" Thảo nào lão thái quân bảo mình lấy khăn xong là chạy ngay, không được ở lại, vị Nhị nãi nãi này thật dễ sợ."
Lâm Úc Hương ngồi bật dậy, mặc kệ cho chăn rơi xuống, lộ ra bờ vai mịn và xương quai xanh quyến rũ trong không khí, định lên tiếng quát hỏi Hàm Hương một phen, ai ngờ nàng chưa kịp mở miệng Hàm Hương đã chạy biến mất dạng, làm lửa giận nghẹn lại trong lòng ngực, bức bối vô cùng.
Chu Quế Phương thấy nàng ngồi thở phì phì, hai mắt trợn lên, vội tới vỗ về một phen, Lâm Úc Hương mới nuốt giận xuống, rời giường thay y phục.
Một lúc sau có người mang đồ ăn sáng tới.
Đêm qua động phòng liền hai lần, ngủ cũng muộn, nhưng trong lòng có chuyện, lại quen giờ dậy luyện võ, Đường Kính Chi không cần ai gọi cũng tự thức dậy, chẳng bao lâu nữa y phải lên kinh diện thánh rồi, không khỏi lo lắng cho tiền đồ chưa rõ, cũng kích động hình dung hoàng thượng là người như thế nào.
Đất nước y đã từng sống thì vua chúa chỉ còn là truyền thuyết, nhưng câu làm bạn với vua như chơi với hổ với hổ thì ai cũng thuộc lòng, sau này phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói, nếu không nói không chừng chỉ lỡ lời một câu bay đầu như chơi.
Y tỉnh dậy không lâu thì có hạ nhân tới gọi, lúc này Hồ Kiều Kiều rúc trong lòng y cũng bị đánh thức.
- Kiều Kiều, nếu như nàng vẫn thấy mệt thì ngủ chút đi.
Son phấn trên mặt Hồ Kiều Kiều đã bôi hết lên áo Đường Kính Chi rồi, hiện ra sắc mặt nhợt nhạt bệnh tát, làm y nhìn mà đau lòng.
Khẽ lắc đầu, Kiều Kiều chun mũi, làm mặt xấu:
- Không được, người ta phải hầu hạ chàng rửa mặt thay y phục chứ, Kiều Kiều đợi ngày này lâu lắm rồi.
- Được rồi, nàng ngồi đợi đó.
Đường Kính Chi bật cười, khẽ vuốt chóp mũi nàng, rõ ràng không đủ sức làm còn nói ngược lại để y khỏi lo, nha đầu này dẻo miệng biết lấy lòng người như thế, chẳng trách được lão thái quân yêu thích, y ấn nàng ngồi xuống, giúp nàng mặc y phục, rồi bảo nha hoàn lấy nước khăn để ngoài cửa, y bê lên giường để nàng lau mặt mặc áo cho mình.
Hồ Kiều Kiều cười ngọt lịm, đời này, mình không gả nhầm người, không biết muội muội thấy cảnh này nó sẽ nghĩ gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]