Tiếng xích sắt loảng xoảng, một thanh niên tuổi chừng 20, bạch sam trước ngực trái phái đều viết chữ "tù", bị năm tên binh sĩ hung tợn ấn xuống đất, dùng gông còng lại.
Thanh niên nắm chặt hai tay, cổ tay gân xanh gồ lên từng đường, cắn chặt răng nhìn chằm chằm quan viên đứng cười nhạo báng trước mắt.
Tới khi Mạnh Tử Đức bị thủ hạ xích chặt lại rồi, Tô Bác mới đủng định đi tới, giọng trêu tức:
- Mạnh đại nhân, ông dọc đường chém vô số quan viên, có bao giờ nghĩ tới một ngày mình cũng bị nhốt vào xe tù giải lên kinh không?
Da mặt Mạnh Tử Đức co giận, ánh mắt vốn mang theo phẫn nộ vô hạn ánh lên chút bi thương :" Hoàng thượng, cuối cùng người không chịu nổi áp lực của bách quan trong triều, bỏ vi thần rồi sao?"
- Mạnh Tử Đức, thái độ này của ngươi là sao? Bản quan hiện đường đường là khâm sai thay thiên tử tuần thị phương nam, ngươi trừng mắt lên làm gì, định hành hung bản quan à?
Thấy Mạnh Tử Đức không thèm trả lời, Tô Bác đánh mắt ra hiệu cho mấy tên quân sĩ.
- Quỳ xuống.
Hai tay bước tới, cầm đầu Mạnh Tử Đức ấn xuống đất.
Hiện là mùa đông, mặt đất vừa lạnh vừa cứng, Mạnh Tử Đức không đề phòng, đầu đập cái bộp xuống đất, đau như nứt toạc ra, trước mặt sao trời chi chít, tưởng chừng ngất xỉu.
Dọc đường nam hạ, hắn vì muốn quét sạch tham quan ung nhọt, ngày đêm lật xem sổ sách, không thiết ăn thiết ngủ, cơ thể suy nhược, nhưng bản tính hắn quật cường, cắn chặt răng không kêu lên tiếng nào.
- Lại dám bất kính với khâm sai đại nhân, muốn ăn đòn.
Một tên quân sĩ khác quát mắng, cầm roi ngựa quật chan chát lên người Mạnh Tử Đức.
Y phục mỏng manh không chịu nổi rách bươm từng mảng, máu tươi thấm ra, làm chiếc áo tù màu trắng dần chuyển sang màu đỏ sậm.
Quất chán chê tên quân sĩ kia mới dừng tay, Mạnh Tử Đức vừa thở phào thì bên tai có một câu nói nhỏ:
- Họ Mạnh kia, lần trước ngươi dám tham tấu bản quan, mấy cái roi này là tiền lãi ta lấy trước, đợi bản quan tuần thị phương nam trở về sẽ tính sổ với ngươi. Có điều, tiền đề là ngươi còn sống sót trở về kinh đã.
Mạnh Tử Đức ngẩng đầu lên, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng nghênh ngang đắc ý của Tô Bác.
- Mẹ nó, ngươi chán sống à?
Hai tên binh sĩ không đề phòng, để Mạnh Tử Đức ngẩng đầu lên được, tức tối chửi bới vừa đá hắn.
Một lúc sau có mấy quân sĩ kéo xe tù làm bằng gỗ tới, ấn Mạnh Tử Đức vào trong đó, trên nóc xe tù có một cái lỗ, đợi tù nhân cho đầu qua, có thể điều chỉnh kích cỡ lớn nhỏ, không cho phạm nhân quỳ, cứ thế đứng chịu dày vò thể xác.
Đám quân sĩ vừa khóa xe tù lại thì nghe đằng xa có tiếng hô dài:
- Tô đại nhân có lệnh, cho bọn họ vào.
Cánh cửa lớn mở ra, một đám đông ùa vào như lũ, đám người đó Mạnh Tử Đức đều nhận ra, đó chính là gia quyến những quan viên bị hắn giam vào đại lao còn chưa chém đầu.
Đám người này chạy tới nhìn thấy Mạnh Tử Đức nhốt trong xe tù thì mừng rỡ, được cứu rồi, lão gia nhà mình được cứu rồi.
- Chớ hoảng, chớ hoảng, Tô đại nhân thiện đức công chính, nhất định sẽ trả lại công bằng cho lão gia nhà các ngươi.
Một thái giám đứng ở cổng cười hì hì duy trì trật tự:
Xếp hàng xong, những người đó mặt mày khẩn trương nối tiếp nhau đi vào, rồi nối nhau đi ra, khâm sai đại nhân thu lễ vật rồi, chẳng những đảm bảo ngày mai sẽ thả người, còn khéo léo ám thị chỉ cần có bạc có thể giúp lão gia nhà bọn họ thăng tiến.
Mạnh Tử Đức lúc làm khâm sai dọc đường giết người vô số, các huyện thành dọc đường có cả đống chỗ trống.
Được ám thị, đám người kia co cẳng chạy mau về nhà thương lượng lấy bạc mong được thăng quan tiến chức.
- Phì, cái loại ngu xuẩn, ta biết thế nào ngươi cũng có ngày hôm nay mà.
Một thanh niên chạy qua bên cạnh Mạnh Tử Đức chợt dừng lại, khạc một cục đờm nhổ lên người hắn, phía sau không ít người học theo.
Hai ngày trước, bọn họ vì người thân quỳ khóc van xin, nhưng Mạnh Tử Đức đều sai quân sĩ đuổi đi, hiện giờ thấy hắn từ khâm sai đại nhân uy phong thành tên tù, tất nhiên phải chửi mắng cho hả giận.
Càng lúc càng có nhiều người đi tới, trên mặt trên người Mạnh Tử Đức bị nước bọt làm ướt hết.
Mạnh Tử Đức đứng trong xe tù không nhúc nhích được, mặt tím tái, hai mắt như tóe lửa, răng run lên vì giận giữ :" Tên tặc tử khốn kiếp, không ngờ dám nhận hối lộ giữa ban ngày ban mặt, lẽ trời còn đâu! Đợi tới kinh thành, ta sẽ tham tấu tên cẩu quan ngươi, nhất định khiến ngươi ..."
Nghĩ tới đó Mạnh Tử Đức rùng mình, mình hiện giờ là tù nhân rồi, dù về được tới Ni Lạc Thần cũng còn gặp được hoàng thượng nữa sao?
Lòng Mạnh Tử Đức trầm xuống.
Tới trưa, xe tù áp giải Mạnh Tử Đức bắt đầu đi về phía kinh thành, ra đường cái không lâu, hai bên đường đông nghìn nghịt, toàn là bách tính cùng khổ mặc áo vải, những người này nghe nói Thanh Thiên đại nhân phá án như thần, vì dân chủ trì chính nghĩa bị áp lên kinh xử tội, ai nấy sục sôi căm phẩn.
- Đây là thói đời gì vậy, tại sao quan tốt như Mạnh đại nhân lại gặp kết cục này.
- Oan quá, Mạnh đại nhân là thanh quan.
- Mạnh đại nhân là quan tốt.
Bách tính hai bên đường lớn tiếng kêu oan xô đẩy nha dịch đứng hai bên ngăn đường.
- Xéo, xéo ngay, không ta bắt cả các ngươi vào bây giờ.
Quân sĩ mở đường vừa quát tháo, vừa dùng vũ khí dọa dẫm xưa đuổi người dân.
- Phản rồi, dám ngăn cản xe áp giải tù nhân của triều đình, các ngươi tin ta chém đầu các ngươi ngay không?
- Mạnh đại nhân khâm sai đại nhân ...
Đam đông phía trước có người hét lên, chen lân chạy tới trước xe tù, đó là thiếu nữ tuổi đôi tám mặc đồ tang, xinh đẹp như hoa, thiếu nữ đó chạy quá gấp, vấp ngã trước xe, hai mắt đã khóc tới sưng vù như mật đào:
- Đại nhân, ngài đi rồi oan khuất của phụ thân tiểu nữ sẽ do ai làm chủ ...
Nghe giọng thiếu nữ này, đôi mắt vốn trống rỗng của Mạnh Tử Đức đột nhiên ngời sáng, đúng thế, ta đi rồi ai làm chủ cho nàng, ai vì bách tính các châu quận phương nam đây?
- Bất công, ông trời bất công quá! Hoàng thượng ta muốn gặp hoàng thượng.
Mạnh Tử Đức ngửa mặt lên trời rống lớn đầy phẫn hận, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Trả lời chỉ có gió bắc lạnh như cắt ùa vào mặt.
Tên binh sĩ đứng bên xe tù bị tiếng hét bất thình lình của Mạnh Tử Đức làm váng tai, tức tối vung roi quất:
- Hét này, cho ngươi hét ...
Tên quân sĩ đứng bên kia giơ tay ngăn lại, đột nhiên biên sắc nói:
- Mời y sư, mau mời y sư.
Điên rồi.
Một vị y sư già tóc hoa râm chạy tới đưa ra kết luận như thế.
Bách tính bốn xung quanh nghe thế quỳ xuống gào khóc, thương thay cho vị quan viên một lòng vì dân vậy mà ông trời không có mắt, người tốt không được báo đáp.
Tin tức khâm sai đại nhân giam Mạnh Tử Đức vào xe tù, nhận tham ô hối lộ, còn ngấm ngầm mua bán quan chức, chẳng bao lâu đã truyền khắp quan trường Lưu Châu, quan lại dọc đường đều vội vàng chuẩn bị tiền giữ mạng.
Vốn tình thế đúng như dự liệu của Đường Kính Chi, nhưng thấy Mạnh Tử Đức chịu không nổi gia quyến quan viên bị hắn bắt vũ nhúc, hơn nữa đả kích quá lớn khi từ khâm sai thành tù phạm, thế nên phát điên, khiến y không làm sao vui nổi.
Người này là tâm phúc của hoàng đế, giờ vì chủ ý của mình gián tiếp khiến hắn phát điên, tương lai về tới kinh thành, hoàng đế nhất định không tha cho y. Lại thêm đám Tần Mục là tương giao với Mạnh Tử Đức đã xem y như gai trong mắt, dằm trong thịt, về sau càng quyết sống chết với y.
Gió lạnh gạo thít, bầu trời âm u, nhiệt độ giảm mạnh, từ ngày Mạnh Tử Đức bị điên, thời tiết biến đổi, chẳng biết sắp mưa hay sắp tuyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]