Nghĩ thông rồi, Điền Khinh Dao mới nhìn tới thiếu nữ váy tím:
- Tử Quyên, đã xảy ra chuyện gì?
- Tiểu thư, vừa rồi Điền đại nhân muốn nô tỳ buổi tối tới phòng ông ấy hầu hạ.
Tử Quyên khóc nức nở, lại dập đầu thêm mấy cái nữa:
- Tiểu thư, xin hãy cứu nô tỳ.
- Hả ...
Đầu óc Điền Khinh Dao rất mẫn tiệp, chớp cái đã đoán được ý đồ của Điền Cơ, cười lạnh:
- Đây là chuyện tốt mà, ngươi vào đây có phải muốn ta chúc mừng ngươi từ nay có đại thụ dựa vào, thân phận vụt cái biến đổi rồi không?
- Không phải, oan cho nô tỳ.
Tử Quyên run rẩy, rối rít nói:
- Nô tỳ cả đời chỉ muốn hầu hạ bên cạnh tiểu thư, không muốn đi hầu hạ Điền đại nhân.
Vương Điền Thị chẳng nói chẳng rằng, mắt nhìn chăm chăm vào Tử Quyên, tựa như muốn nhìn thấu những lời đó là thật hay giả, tới tận khi Tử Quyên sợ tới mức toàn thân run lên từng hồi, mặt cắt không ra máu mới đột nhiên thay đổi thái độ, mỉm cười nói:
- Đứng dậy đi, xem ngươi kìa, ta chỉ đùa với ngươi thôi mà.
- Đa .. Đa tạ tiểu thư.
Tử Quyên thoát chết thở phào nhẹ nhõm, ả từa biết rằng vừa rồi tiểu thư không đùa với mình.
- Tử Quyên, lại đây, ngồi xuống cạnh ta.
Điền Khinh Dao thân thiết gọi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nụ cười ả rất tử nhiên, nhưng rõ ràng là không thực lòng, nay ả không có chỗ dựa nào nữa, có thể nói hoàn toàn thành quân cờ trong tay Điền Cơ, hiện giờ Điền Cơ muốn Tử Quyên bồi tiếp, ả không có cách nào cứu được.
Nhưng Tử Quyên dù rất trung thành với ả, nếu sau này Điền Cơ cho Tử Quyên đủ ích lợi, chỉ e con bé này sẽ phản bội ả, cho nên trừ dọa dẫm, ả còn phải nghĩ cách lôi kéo.
- Tạ ơn tiểu thư.
Tử Quyên thi lễ dè dặt tới bên giường ngồi xuống.
- Ta không chú ý đấy, chớp mắt một cái ngươi đã thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Điền Khinh Dao đưa tay khẽ nâng cằm Tử Quyên lên, cảm khái nói, ả mua Tử Quyên về lúc mới chưa đầy 6 tuổi, thoáng cái đã mười mấy năm trôi qa.
Tử Quyên không dám né tránh, mặc Điền Khinh Dao nhìn ngắm, có điều ánh mắt ả phát hiện ra y phục trên người tiểu thư nhà mình rõ ràng bị người ta lôi kéo hoặc do giãy dụa mới có thể xộc xệch thế này, nhất là vết nước ướt còn chưa khô trên yếm lót càng nói rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra :" Chẳng lẽ lão già đó còn định cưỡng bức cả cháu mình ..." Nghĩ tới đó nó kinh sợ không dám nghĩ tiếp nữa.
Điền Khinh Giao phát hiện ra, liền buông tay chỉnh lại y phục rồi mới hỏi:
- Tử Quyên, ngươi tử hỏi lương tâm mình, từ khi mua ngươi về tới nay, tiểu thư đối xử với ngươi như thế nào.
- Tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt, ơn nặng như núi.
Tử Quyên không phải là nói dối, từ khi nó lớn lên, tiểu thư rất thích nó, luôn đem nó theo bên cạnh, đối xử cực tốt.
Có điều nó cũng biết, tiểu thư đối xử tốt với nó là để sau này nó làm việc cho tiểu thư mà thôi.
- Tốt, có câu này của ngươi là tốt rồi.
Điền Khinh Dao nắm tay Tử Quyên vỗ nhẹ:
- Tử Kim, hiện giờ tình cảnh của ta không tốt, hẳn ngươi cũng đã nhìn ra rồi, nên Điền đại nhân muốn ngươi bồi tiếp, ta tuy không muốn, nhưng chẳng thể ngăn cản được.
Tử Quyên im lặng một lúc rồi bặm môi gật đầu.
- Có điều ngươi đừng nản lòng, chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ tận lực cứu ngươi khỏi tay lão già trơ trẽn đó, đừng quên, đằng sau ta còn có Trương Thiếu Kiệt võ công cao cường, hiện giờ mặc dù hiện giờ hành tung của hắn không rõ, nhưng khẳng định là hắn gặp chuyện lớn, nếu không không thể bỏ ta ở lại đây một mình.
Điền Khinh Dao thích Trương Thiếu Kiệt, cũng khẳng định Trương Thiếu Kiệt rất quyến luyến mình.
- Ngươi thấy con người Thiếu Kiệt ra sao?
Bất ngờ Điền Khinh Dao hỏi:
Tử Quyên không hiểu tiểu thư hỏi thế là có ý gì, nhưng biết tiểu thư thích hắn nên chỉ chọn cái tốt trả lời:
- Trương thiếu gia võ công cao cường, phong lưu lỗi lạc, là bậc tuấn kiệt hiếm có.
Có điều nó còn chưa kịp đừng lên đã bị Điền Khinh Dao ấn xuống:
- Đừng sợ, ta thực lòng hỏi ngươi, ngươi có thích Thiếu Kiệt không?
- Thích ... Ạ.
Vấn đề này Tử Quyên không biết trả lời ra sao, nhưng so với việc coi thường Trương Thiếu Kiệt, không thích hắn, đáp án này rõ ràng là tốt hơn.
- Thích thì tốt.
Điền Khinh Dao lần nữa vỗ bàn tay nó, giọng rất nhẹ nhàng:
- Ngươi cũng biết đấy, mặc dù Thiếu Kiệt cũng rất thích ta, nhưng dù sao ta hơn hắn chục tuổi, hơn nữa nam nhân nào chẳng phong lưu, chẳng muốn có tam thê tứ thiếp? Cho nên nếu sau này ngươi vẫn còn nhớ tới tiểu thư ta, ta sẽ để Thiếu Kiệt cưới ngươi về, làm bình thê.
- Không, không, nô tỳ không dám.
Tiểu thư của nó sau này khẳng định làm chính thê của Trương Thiếu Kiệt, nó sao dám ngồi ngang hàng với tiểu thư, đương nhiên nó muốn nói không muốn gả cho Trương Thiếu Kiệt. Nhưng như thế nói không chừng tiểu thư không tin nó nữa, kết cục là sẽ chết chắc.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Thành Nhi, chuyến đi vừa rồi của con ra sao? Đám thổ phỉ trên Phượng Hoàng sơn có muốn khởi sự không?
Điền Cơ để Điền Thành đỡ ngồi xuống trước bàn, vỗ ghế bên cạnh hỏi:
Phượng Hoàng Sơn là dãy núi che hết phía đông và phía bắc của Lưu Châu, chắn ngang giữa Kinh Châu và Lưu Châu, từ Kinh Châu muốn tới Lưu Châu hoặc đi đường thủy dọc theo Đường Thủy, hoặc đi đường bộ vòng qua Tịnh Châu hoặc Vân Châu.
Điền Thành lắc đầu:
- Con thấy đám người đó chẳng hi vọng gì, xưng vương xưng bá được ở một ngọn núi mà tưởng mình có cả thiên hạ, hoàn toàn không có hùng tâm tráng chí. Có điều nếu quân triều đình tới, hái nhi có thể kích động chúng quấy nhiễu hậu phương, đốt phá lương thảo gì đó.
Điền Cơ vốn cũng không mấy hi vọng vào đám giặc cướp đó, nhưng lúc này lão phải thử mọi khả năng có thể, tạm gác chuyện này sang một bên, hỏi:
- Sáng nay hoàng thượng cho người truyền chỉ, phong Trịnh Kiếm Thu làm thủ bị Kiên Thành, con thấy sao?
Tin tức này gần như tức thì lan khắp Kiên Thành rồi, Điền Thành đã biết, đáp:
- Con thấy khả năng rất lớn là hoàng thượng đã biết chuyện chúng ta có ý đồ mưu phản, nên muốn đoạt binh quyền của chúng ta.
- Ừ, ta cũng nghĩ như thế, nhưng sao hoàng thượng biết ta muốn làm phản lại không biết Trịnh gia muốn phản, ta làm gì có sẵn quân trong tay, dù ta có ngầm chiêu mộ binh mã cũng không thể địch lại mười vạn quân của Trịnh Thắng, nếu ta có ý đồ mưu phản, ắt kéo Trịnh Thắng vào cùng, sao hoàng thượng không tính tới điều này được?
Điền Cơ nhíu mày:
- Chắc hẳn là tên họ Đường gièm pha trước mặt hoàng thượng rồi, tên ăn hại Vương Mông đó chẳng những không giúp được gì còn gây ra cái họa lớn thế này, đáng chết trăm lần.
Điền Thành nghiến răng ken két:
- Chuyện đã qua rồi đừng nhắc tới nữa, hôm nay ta tìm con tới là muốn con mang lễ vật sang Trịnh gia thăm dò hư thực, đương nhiên nếu như sớm định được ngày thành hôn giữa con và nha đầu Trịnh gia kia thì càng tốt.
Điền Thành tuy là đích hệ, nhưng bên trên còn mấy ca ca nữa, muốn đè đầu cưới cổ người khác thì phải dựa vào thế lực bên ngoài, cho nên hắn mới ỷ mình tuổi nhỏ nhất, được mẫu thân yêu thương nhất, hết làm nũng lại vờ giận, thế nên chuyện thông gia với Trịnh gia mới đến phần hắn.
Vì chuyện này mà mấy tên ca ca trên hắn còn gây chuyện náo loạn một trận.
Trịnh Tuyết mai chẳng những xinh đẹp như hoa, thân phận lại chẳng tầm thường, mấy đứa con trai của Điền Cơ có đứa nào không ngứa ngáy.
Tài danh của nàng thì thành thứ yếu rồi.
Hành vi của mấy tên ca ca làm Điền Thành rất khinh thường, là con, có làm mình làm mẩy nhõng nhẽo với cha mẹ một chút chẳng sao cả, nhưng không biết suy nghĩ làm ầm lên phiến phụ thân không vui thì người thua thiệt rốt cuộc là bản thân, đương nhiên mấy tên ca ca gây chuyện với phụ thân là điều hắn vui vẻ chúng kiến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]