Đường Kính Chi vấn vả lắm mới chống hai chân tê cứng đứng dậy, thầm rủakhông biết cứ thế này già rồi có mắc chứng bệnh sưng đau khớp không,phải viết thư hỏi Úc Hương nếu nàng không có thuốc chữa trị thì phảitính kế sớm ngày chuồn khỏi đây mới là thượng sách, nếu không về sautrái gió trở trời bị khớp xương nó hành hạ thì có cho y làm quan nhấtphẩm cũng không bõ.
- Còn một chuyện nữa trẫm quên không nói vớingươi, đoàn sứ tiết đi đàm phán với người Ngột Thứ đẫ về, bọn họ ngầmthương lượng hứa cung cấp lương thực vật dụng cho mấy bộ lạc lớn, đồngthời sau này cho phép người những bộ lạc đó qua lại biên giới buôn bánđổi lấy vật dụng thiết yếu. Những bộ lạc đó đều rút khỏi đại quân côngđánh biên quan của chúng ta, đám còn lại sợ đánh nhau với chúng ta haotổn thực lực bị thôn tính cũng do dự, xem ra không làm nên trò trống gìnữa.
Hoàng đế trẻ nói tới chuyện này mặt mày hớn hỏ:
- Chuyện này trẫm cũng đã bẩm rõ với Hoàng thái hậu, tới khi đó sẽ thưởng hai công một lượt.
- Đa tạ hoàng thượng.
Đường Kính Chi khom lưng nói:
- Có điều hai bên đánh nhau bao lâu, âm mưu quỷ kế thi triển không ít,chưa chắc lời chúng đáng tin, chúng ta cứ nên để binh sĩ biên quan cẩnthận hơn mới được.
- Hà hà, cái này ngươi khỏi lo, trẫm cũng gom đủ vật tư mùa đông chuyển tới biên quan rồi, bọn họ đều dâng tấu ca ngợi trẫm nữa.
Hoàng đế trẻ cười mấy tiếng chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2245762/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.